Thông tin truyện Canh Bạc Tình Yêu

Canh Bạc Tình Yêu

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Đô Thị

Lượt xem:

883

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 14687 lượt

CANH BẠC TÌNH YÊU

Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Hiện đại, hắc bang, cường thủ hào đoạt, #SẠCH_SẮC_SỦNG, nam nữ cường, HE
Độ dài: 82 chương
Tình trạng: Hoàn edit - đã xb

--------------------

Lúc Ngụy Tông Thao gặp lại Dư Y lần thứ 4 đã là 8 năm sau. Anh 35 tuổi, còn cô 25.

Trong trí nhớ của anh, cô đã từng rất đẹp. Mang một chút nổi loạn của tuổi trẻ, một chút ương bướng của cô gái nhỏ quen được nuông chiều và rất nhiều kiêu hãnh của một người xuất sắc. Nhưng mà, đó chỉ là một Dư Y qua lời kể của người khác và qua hình ảnh Ngụy Tông Thao nhìn thấy trong phòng tắm ngày hôm ấy.

Bây giờ gặp lại, cô đã là một cô gái trưởng thành vô cùng xinh đẹp và đầy khí chất. Nhân duyên bất ngờ, Ngụy Tông Thao không hề nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy cô ở một nơi nhỏ bé như Nho An Đường này. Anh đến là để dưỡng thương, nhưng vô tình bị cô tính kế. Cũng chẳng có gì ghê gớm, trong lúc cô bị truy đuổi cấp bách mới ra hạ sách như vậy, nhưng mà đã thành công khơi dậy sự hứng thú của anh. Cô… chết chắc rồi!

Ngụy Tông Thao sống hơn ba mươi năm cuộc đời, tất cả đều nắm chắc trong tay. Anh làm việc gì cũng đều có tính toán có mục đích, chỉ duy nhất có Dư Y là ngoại lệ. Cô gái ấy thực sự không phù hợp ở nơi này. Cô là một bác sĩ xinh đẹp như vậy, lại làm chân trà nước ở sòng bài, thế nhưng không ai dám đụng vào cô, điều đó chứng tỏ Dư Y có chút bản lĩnh. Điểm mà Ngụy Tông Thao thích ở cô chính là có thù tất báo.

Cô sẽ giẫm nát bàn tay nào dám sờ mó cô, sẽ không ngần ngại chọc mù đôi mắt dám phi lễ nhìn cảnh xuân sắc của cô. Nhưng chẳng hiểu sao, rơi vào tay anh thì cô lại chùn bước. Anh lạnh lùng dạy dỗ cô lại cưỡng hôn cô, nhưng Dư Y lại không có chán ghét. Có thể là sự âm trầm của anh quá đáng sợ, hoặc cũng có thể là một điều gì đó khác mà cô chưa biết.

Ngụy Tông Thao dùng chút thủ đoạn, thành công mang Dư Y đến bên mình, nhưng anh không có cưỡng ép. Anh biết rất rõ cô là một cô gái có cá tính, ép buộc cô sẽ khiến cô càng phản kháng. Thế nên, trong 2 tháng ở lại dưỡng thương không có việc gì làm, anh vừa ngắm cô quậy khắp trong tay mình, vừa từng bước đến gần cô.

Dư Y cũng rất hiểu bản thân, tuy cô chọn một nơi yên bình như thế này làm nơi dừng chân, nhưng bản chất nổi loạn vẫn đang chờ ngày bùng phát. Vừa hay, Ngụy Tông Thao lại có thể mang đến cho cô cảm giác đầy kích thích ấy. Cô thông minh, anh để cô lập mưu. Cô muốn trả thù, anh để cô dàn xếp. Anh biết hết, nhưng chỉ ra tay vào lúc cuối cùng để cô biết rằng, cho dù cô có giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể tính kế được anh.

Thế mà Dư Y không hề bài xích người đàn ông này, bởi vì ngoài diện mạo xuất chúng anh còn có một nội tâm vô cùng bí ẩn, cô cảm thấy rất thú vị. Vậy là trong một đêm mưa gió, trong sự kích động tột cùng, Dư Y đã để người đàn ông thâm trầm đó tiến vào cơ thể mình, cũng tiến vào cuộc đời của chính cô sau này.

Sau đêm đó, Ngụy Tông Thao nửa ép buộc nửa dỗ dành mang theo Dư Y đi Hong Kong. Đây là chuyện ngoài kế hoạch, nhưng anh không còn cách nào khác. Cho dù là sự quyến luyến về thân xác cũng được hay là sự ăn ý về suy nghĩ một cách vô hình cũng được. Cô gái này, anh không muốn bỏ qua.

Dư Y mang một tâm trạng khó hiểu đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng nhờ vậy mà cô biết thêm một chút về thân thế của Ngụy Tông Thao. Anh là người con riêng mà tập đoàn Vĩnh Tân vừa mới tìm về trong lúc tranh giành đấu đá nhau. Ai cũng nghĩ anh là con cờ trong tay họ, chỉ là không ngờ ván cờ này lại do chính Ngụy Tông Thao bày ra. Thế nên, kết cục đương nhiên là đã được định sẵn.

Ngụy Tông Thao vốn muốn đem chuyện tốt này chia sẻ với Dư Y, chỉ là không ngờ cô đã không còn ở bên cạnh anh nữa. Trong lúc Ngụy Tông Thao bận rộn với kế hoạch của mình, quá khứ của Dư Y lặng lẽ bị phơi bày. Cô hoang mang, áy náy cùng cảm giác tội lỗi khi ở bên anh. Bởi vì có người nói cho cô biết, Ngụy Tông Thao có liên quan đến cái chết của cha cô năm đó.

Không biết là vô tình hay hữu ý, Ngụy Tông Thao gặp Dư Y ba lần đều là vào những cột mốc không thể quên trong cuộc đời cô, đó là những ký ức đau lòng mà cô vẫn luôn không dám đối mặt. Thế nên, lần này Dư Y cũng chọn trốn tránh.

Một cái quay đầu liền trôi qua ba tháng. Dư Y chu du khắp nơi không có mục đích. Cô đâu biết rằng, trong ba tháng đó, Ngụy Tông Thao đã bất chấp sĩ diện phát lệnh tìm cô không biết mệt mỏi. Cuối cùng cũng để anh tìm được. Ngụy Tông Thao lập tức bắt cô về nhưng bản thân anh hiểu rất rõ, cách này không thể áp dụng với Dư Y.

Dư Y, anh không biết làm cách nào mới có thể khiến em tình nguyện ở lại bên cạnh anh. Anh chỉ có thể giữ em trong tầm mắt, em trốn đến đâu, anh sẽ tìm đến đó.

Dư Y là một cô gái thông minh, cô hiểu rõ tình cảm của Ngụy Tông Thao, cũng hiểu rõ chính mình. Chỉ là cô chưa vượt qua được vách ngăn đến từ quá khứ. Thế nên, để có thể ở cạnh anh một cách tốt nhất, cô không ngại tìm đến bác sĩ tâm lý, không ngại khó ngại khổ tìm hiểu về thế giới ngầm mà anh đã lăn lộn suốt bao năm. Đó là câu trả lời hoàn hảo nhất của Dư Y dành cho anh.

Ngụy Tông Thao thừa nhận, anh đối với Dư Y có chút biến thái. Không chỉ là những lúc xuân sắc trên giường, mà là tất cả mọi thứ của cô. Vẻ đẹp, sự thông minh, tính tình ngang ngược, nội tâm mềm yếu, sự ỷ lại, anh đều muốn chiếm hữu.

“Y Y, hãy ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em tất cả. Chỉ cần em đừng đi.”

Mỗi một nụ hôn, mỗi một lần chôn vùi vào thân thể cô, Ngụy Tông Thao có bao nhiêu là thưởng thức, bao nhiêu là trân trọng. Người đàn ông vững chãi như núi ấy, không sợ trời không sợ đất nhưng khi Dư Y gặp nguy hiểm lại rũ bên vai cô thừa nhận “Anh… có chút sợ.” Dư Y còn có thể cầm lòng trước anh sao?

Thật lòng Ngụy Tông Thao cũng muốn Dư Y trở thành chấp niệm của mình. Bởi vì, người có thể hy sinh tất cả cho cô không chỉ có mình anh. Còn có một Trần Chi Nghị nắm giữ quãng thời gian 5 năm thanh xuân của cô. Đối với người đàn ông này, Dư Y luôn có một cảm xúc phức tạp.

Anh là thầy, là bạn, là anh trai, là người sẽ vì cô mà không tiếc từ bỏ bất cứ thứ gì. Nhưng trong số những áy náy, bất lực và thương hại ấy, vĩnh viễn không có tình yêu. Dư Y chưa bao giờ cho anh cơ hội dù chỉ là hiểu lầm. Là bản thân anh không buông bỏ được, chỉ có thể trách ván bài này anh đã thua ngay từ lúc đặt cược mà thôi.

Trong cuộc đời mỗi người có rất nhiều lúc phải đứng trước sự lựa chọn. Mỗi một quyết định cũng giống như cược một ván bài. Thắng thì xem như lựa chọn đúng, thua thì có hối hận cũng không cách nào làm lại.

Cuộc đời Ngụy Tông Thao chưa bao giờ phải đặt cược, những gì anh muốn anh sẽ tìm mọi cách có được, không cần dựa vào vận may. Thế nhưng, Dư Y lại chính là ván bài duy nhất mà anh muốn cược. Anh đặt tất cả, tiền tài, danh vọng, trái tim và cả sinh mệnh của anh vào ván bài này. Đúng vào lúc Dư Y bất chấp hiểm nguy xông vào rừng tìm anh thì lá bài tẩy cuối cùng mở ra. Anh biết, Dư Y đã thắng. Người con gái luôn kiêu hãnh với cả thế giới lại có thể nhếch nhác đến cùng cực xông vào làn đạn để cứu anh, thì anh biết cuộc đời này anh chỉ có thể buộc chặt với cô.

Dư Y thắng, nhưng Ngụy Tông Thao không thua. Cô có được tất cả của anh, nhưng lại giao bản thân mình cho anh. Cuộc sống của anh có bao nhiêu hiểm nguy cô cũng không sợ, ở bên anh, sống hay chết cũng không còn là vấn đề nữa.

……..

Có bao giờ chúng ta tự hỏi, tại sao cùng là cá cược, cùng là cờ bạc, lại có nơi được chơi đường hoàng hợp pháp, có nơi lại cấm đến nghiêm ngặt? Thực ra câu trả lời rất đơn giản, những hoạt động đó không hủy hoại tiền đồ hay cuộc sống của ai cả, là chính bản thân người chơi không tự kiểm soát được mình. Bất cứ một trò chơi nào cũng có quy tắc, hiểu được để dừng lại đúng lúc mới chính là bản lĩnh.

Ngụy Tông Thao thành công như vậy, có được những người thân cận trung thành như vậy, có được sự tin tưởng của một Bố Già không cùng huyết thống như vậy, lại có được một Dư Y yêu anh hết lòng như vậy, là bởi vì anh chưa bao giờ phá vỡ quy tắc. Mà quy tắc này, mỗi một người đều có thể tự xây dựng cho chính mình, quan trọng là có kiên định bảo vệ đến cùng hay không mà thôi.


Bình luận truyện