Dư Y rót rượu ra, đang
chuẩn bị đưa đến văn phòng thì đồng nghiệp bỗng nhiên nói với cô: “Để
tôi đem đi cho, cô tiếp tục làm việc đi.” Nói xong thì đưa tay tới bắt
lấy cái khay trong tay Dư Y.
Dư Y nhíu mày, vòng tránh đi tay của cô ta, đồng nghiệp sửng sốt: “Cô làm gì vậy, đưa cho tôi!” Lại muốn lấy về.
Dư Y quành qua cô ta, đi
thẳng đến cửa thang máy, nói: “Người anh Nguỵ đã phân phó là tôi. Tôi sợ là tới lúc đó anh ta sẽ trách tội.”
Đồng nghiệp ở phía sau giậm chân tức tối.
Văn phòng của Nguỵ Tông
Thao được thiết lập ở lầu bốn của sòng bạc, ngoài khu làm việc chính là
khu khách quý. Một bên vách tường là một tấm kính một chiều trong suốt,
có thể quan sát khu đánh bài bình thường của cả tầng lầu hai, trên năm
trăm bàn đánh bài được bày ngăn nắp chỉnh tề. Cạnh mỗi bàn đánh bài đều
có một cái cây cột trang trí, trên đỉnh cột trang trí là một bức hoa văn hình mây cát tường, diện tích che phủ cả bàn đánh bài, trên bức hoa văn có trang bị mấy cái camera giám thị mọi cử động của khách đánh bài.
Cảnh tượng toàn bộ tầng hoa văn cảnh mây thật bao la hùng vĩ. Tất cả
hình ảnh khách khứa tụ tập đều được truyền đến trên một bức tường khác
của văn phòng.
Khi Dư Y bưng khay tiến
vào thì màn hình theo dõi ở trên tường vừa mới khép lại. Trang Hữu Bách
đẩy cửa ra cho cô, chỉ gật đầu, cũng không có nói chuyện với cô.
Dư Y đi vào, nhìn thấy
trước tiên là nguyên một bức tường bằng kính trong suốt. Từ góc độ của
cô nhìn qua thì có thể thấy một mảng lớn bức hoa văn mây cát tường,
khách đánh bài giống như bị dẫm dưới chân.
“Lầu ba và bốn là khu
khách quý. Thế giới giải trí có hơn một ngàn bàn máy kéo ăn tiền, sáu
trăm bàn đánh bài. Mười năm trước Thế giới giải trí khai trương, một năm sau thu về toàn bộ chi phí, tất cả đều dựa vào những dân cờ bạc này.
Lúc đi vào sòng bài, em có nhìn thấy hai pho tượng điêu khắc không?”
Nguỵ Tông Thao đút tay vào túi quần, đứng ở trước bức tường kính, chậm
rãi xoay người nhìn về phía Dư Y.
Dư Y không ngờ tới lời mở đầu của anh là cái này. Hai tuần không gặp, ngày hôm nay anh vẫn lạnh
lùng như trước, đôi mắt rủ xuống, giống như đang đứng ở trên nơi cao
nhất nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé như con kiến.
Dư Y cầm cái khay, mím mím môi nói: “Thấy rồi. Thiên sứ và ma quỷ.”
Bảo an tra xét khách đánh bài từ cửa sòng bạc, vào cửa đều cần phải trình hộ chiếu. Hai bên cửa
đặt hai pho tượng điêu khắc màu vàng, thiên sứ và ma quỷ trần truồng,
vạm vỡ, bộ dáng giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt của một pho tượng thì
hung ác, trên đầu có sừng, một pho tượng kia thì có vẻ mặt dịu dàng, sau lưng có cánh.
Hai pho tượng điêu khắc
đều là tác phẩm nổi tiếng, thường xuyên có du khách chụp hình chung với
bọn chúng. Nguỵ Tông Thao chậm rãi đến gần Dư Y, cầm lấy ly rượu trên
khay lắc lắc, nói: “Nơi này gọi là Thế giới giải trí, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có một đường kẽ. Bố già thường hay kể chuyện xưa cho tôi nghe, nói đến quá trình làm giàu của ông ấy lúc trước. Lúc khởi đầu thì gập ghềnh, có hơn chục lần mạng treo chỉ mành, chân kề địa ngục,
thiếu chút nữa là rơi vào.”
Anh uống một ngụm rượu,
nhìn vào hư không: “Mười năm trước tôi đề nghị xây dựng Thế giới giải
trí, bố già giao toàn bộ gia sản cho tôi. Trong mười năm, chúng tôi đối
mặt với vô số sống chết trước mắt, bây giờ bố già rốt cuộc giao quyền
lại cho tôi.” Anh nhìn về phía Dư Y, vẻ mặt lãnh đạm: “Ngày tôi đến du
thuyền tìm em, buổi tối hôm đó là tiệc nhậm chức của tôi, chính thức
tuyên bố tiếp quản gia nghiệp. Tiếc là tôi đã làm chuyện sai lầm, khăng
khăng bỏ xuống hết thảy chạy đi tìm em.”
Lòng Dư Y run lên, há hốc miệng không biết nên tiếp lời như thế nào. Nguỵ Tông Thao cầm ly rượu
ngồi trở lại ghế giám đốc, dựa vào một bên tay vịn lườm Dư Y: “Tôi làm
việc thích đi thẳng vào chủ đề, không thích dây dưa dài dòng, tôi dỗ
cũng đã dỗ em nhiều rồi, loại chuyện theo đuổi phụ nữ này tôi chưa bao
giờ làm, hai tuần nay em có tỉnh táo lại chưa? Suy nghĩ cẩn thận thì kêu A Thành đi đón em.”
Dư Y nhíu mày một chút,
nghĩ là mình đã nghe lầm, hơn nửa ngày mới mỉm cười: “Anh tự cho mình
đúng còn hơn so với trong tưởng tượng của tôi.”
Dư Y đột nhiên nhớ tới nữ bác sĩ hôm nay có hỏi cô một vấn đề: “Anh ta là một người đàn ông như thế nào?”
Dư Y suy nghĩ hơn nửa
ngày, không thể nào dùng từ ngữ đơn giản mà tóm tắt anh. Người đàn ông
này ngông cuồng tự cao tự đại, anh đã làm ra nhiều chuyện xấu đối với
cô, nghĩ đến Dư Y liền bực tức ở trong lòng. Nhưng người đàn ông này
cũng đã dùng phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất đối xử tốt với
cô, luôn luôn khiến cho cô sinh ra đủ loại cảm giác kích thích. Không ai có thể gây cho cô loại cảm giác này, ngoại trừ Nguỵ Tông Thao.
Nhưng kích thích tình dục không thể hoàn toàn duy trì tình yêu. Căn bản là bọn họ không đủ hiểu
biết lẫn nhau, bọn họ cũng chưa có chuẩn bị tốt để ở cùng với nhau. Một
người coi ra lệnh như là thói quen, một người không thể tiếp nhận được
mệnh lệnh một mực phục tùng “bạn trai”.
“Anh nói ‘nói chuyện yêu
đương’, anh có hỏi qua tôi là có chuẩn bị sẵn sàng chưa hay không?” Cô
không muốn cả ngày khóc sướt mướt khiến cho người ta chán ghét, hơi một
tí là để tâm vào chuyện vụn vặt giận chó đánh mèo người khác. Cô hiểu
được tất cả các lý lẽ này, nhưng mà càng hiểu rõ cô lại càng dằn vặt mâu thuẫn. Cô đã đẩy chính mình vào bế tắc, chỉ có tìm được lối ra thì cô
mới có thể đi làm chuyện bản thân mình muốn làm. Cô không muốn buổi tối
dây dưa với Nguỵ Tông Thao, ban ngày giống như người điên oán anh trách
anh. Sớm hay muộn có một ngày ngay cả cô cũng chán ghét chính mình,
huống chi là một người đàn ông tự cao tự đại như Nguỵ Tông Thao.
Cô đã không còn kiêu
ngạo, cố gắng cúi đầu khuất phục, chuẩn bị đi làm những công việc mà cô
thấy có chút mất mặt. Cô vì một người đàn ông mà đi gặp bác sĩ tâm lý,
nói ra chẳng phải là ngay cả cha mẹ cô ở trên trời sẽ bay xuống cười
nhạo cô. Cô không muốn đi nói này nọ trước mặt Nguỵ Tông Thao, cũng
không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt anh. Cô hy vọng Nguỵ Tông Thao có thể nhìn cô giống như cô nhìn anh, thỉnh thoảng ngước lên, tôn trọng sùng
bái.
Dư Y xoay người rời đi,
ngẩng đầu ưỡn ngực, không đếm xỉa đến lời nói của Nguỵ Tông Thao, khi
bước đi giày cao gót phát ra tiếng “cạch cạch cạch” vừa lanh lảnh vừa
lạnh lùng. Cho đến khi Nguỵ Tông Thao bị kích động đến nổi điên, giận dữ bấu lấy cái bàn, hét to một tiếng “Dư Y”, nhưng mà ngoài cửa đâu còn
bóng dáng của cô, chỉ còn lại Trang Hữu Bách cố gắng hết sức làm bộ như
mình là người tàng hình.
Nguỵ Tông Thao giận không thể kềm chế, đạp vào bàn làm việc một cái thật mạnh.
Suốt hai tuần, anh thờ ơ
lãnh đạm đối với Dư Y, mặc kệ cô dọn ra khỏi nhà. Anh tự hỏi đã hết sức
nuông chiều cô, cô muốn đi, anh liền cố nén lửa giận ngầm đồng ý. Ai ngờ hai tuần nay cô đã được tự do như thế! Vài ngày kế tiếp anh không có đi qua quầy bar nữa, không nhìn thấy Dư Y thì trong lòng yên tịnh. Nhưng
mà Dư Y thật sự không phải là một người biết an phận.
Màn hình theo dõi trên
tường thường xuyên chuyển đến quầy bar, cả màn hình đều là một chỗ nho
nhỏ đó. Nguỵ Tông Thao nhìn cô đến nghiện, một khi rảnh rỗi thì sẽ nhìn
chằm chằm trên vách tường coi trộm.
Dư Y mặc đồng phục màu
đen, váy ngắn không tất, vòng eo bị thâu lại rất mảnh mai, vải áo trước
ngực căng chặt, áo sơ mi trắng luôn cởi bỏ hai nút, từ trước ra sau tất
cả đều ôm bó lại, lộ ra ngũ quan xinh đẹp, bộ dáng rất nổi bật, luôn
khiến cho nhân viên nam bên cạnh cô bồi hồi.
Mấy ngày gần đây có một
người nam chia bài thường xuyên ngồi uống rượu ở chỗ đó, ánh mắt luôn
dính trên người Dư Y, Dư Y nói nói cười cười với anh ta. Trang Hữu Bách
thăm dò rồi báo cáo lại với anh: “Bọn họ ở tương đối gần nhau, có đôi
khi cô Dư cùng ngồi xe buýt về với cậu ta.”
Nguỵ Tông Thao rốt cuộc
không nhịn được nữa, lúc trời sẩm tối thì đằng đằng sát khí đi đến một
nơi. Mười mấy người mặc âu phục đen đứng đầy ở mọi góc, tất cả nhân viên làm việc đều sợ tới mức không dám hé răng.
Trong văn phòng của nữ
bác sĩ, Nguỵ Tông Thao ngồi ở trên sô pha chuyên dùng cho bệnh nhân,
Trang Hữu Bách đứng bên cạnh. Trang Hữu Bách thay mặt nói: “Xin mời nói
về tình trạng của Dư Y.”
Nữ bác sĩ vốn muốn báo
cảnh sát, sau khi nghe thấy hai chữ “Dư Y” thì cô dừng lại một chút. Lúc này cô bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cảm giác sợ hãi nhất thời tiêu tan, đánh giá người đàn ông nghe đồn là “ngông cuồng tự cao tự đại” ở trước mặt,
thầm đồng ý với đánh giá tinh tường chính xác của Dư Y, nói: “Tôi xin
lỗi, đây…”
Cô còn chưa nói hết, Nguỵ Tông Thao đã cắt ngang cô: “Đừng nói với tôi đây là bí mật của bệnh
nhân. Tôi không muốn làm rối loạn tài liệu ở nơi này của cô. Cho cô thời gian mười lăm phút.”
Nữ bác sĩ bị nghẹn họng,
mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Làm sao anh biết tôi sẽ
nhất định không chịu nói?” Cô ngồi xuống ghế, nhàn nhã hỏi: “Quý ông này muốn hỏi cái gì?”
Nguỵ Tông Thao nhíu mày,
hơi bất ngờ với phản ứng của nữ bác sĩ. Anh nói: “Dư Y đến tìm cô nói
cái gì, cô nói cho tôi biết đầu đuôi gốc ngọn những lời này.”
Nữ bác sĩ khẽ lắc đầu:
“Đầu đuôi gốc ngọn thì tôi làm không được, tôi còn muốn có một chút đạo
đức nghề nghiệp. Tôi có thể nói đại khái cho anh biết.”
“Cô Dư cũng không có
nhiều vấn đề gì, cô ấy chỉ là có gút mắc trong lòng. Anh có biết năm năm nay cô ấy trải qua như thế nào hay không?”
Một người chạy khắp thế
giới, đi hơn phân nửa trái đất, có đôi khi làm khách ngủ trên sô pha, có đôi khi làm công ở nước ngoài để đổi lấy bữa ăn. Công việc dài hạn một
chút, ví dụ như giáo viên tình nguyện vùng sâu vùng xa, giáo viên dạy
ngôn ngữ và văn hoá Trung Quốc, giúp việc ở phòng khám tư nhân. Mỗi giai đoạn trải qua đều thật ngắn ngủi, cô ấy cũng không có kết giao với một
người bạn nào có thể nói là thiệt tình.
“Có khổ có mệt, cô ấy
không có ai để nói. Tính cách của cô ấy rất mạnh mẽ, đoán chừng cho dù
có bạn bè thì cô ấy cũng sẽ không nhiều lời với đối phương. Sự xuất hiện của anh đúng lúc làm cho cô ấy bùng nổ những kềm nén nhiều năm qua.”
“Cô ấy còn chưa có nói
cho tôi biết giữa các người đến tột cùng có vấn đề gì. Bất quá có thể
khẳng định một điểm là cô ấy tràn
ngập mâu thuẫn đối với anh.”
Loại mâu thuẫn này thật
kỳ diệu. Cô lo lắng lại càng thêm lo lắng, muốn có được rồi lại sợ hãi,
cố hết sức kháng cự rồi lại nhịn không được bị đối phương hấp dẫn. Cô
không ngừng giận chó đánh mèo đối phương, cũng không ngừng tự trách
mình. Cô hai mươi lăm tuổi mới nếm được mùi vị tình yêu, ngây thơ giống
như là một đứa con nít, có khi nhát gan trốn tránh, có khi lại dũng cảm
tiến về phía trước.
Nữ bác sĩ nói rất nhiều,
phân tích từng chút từng chút cho anh nghe, cuối cùng nói: “Giữa hai
người đã tiến triển quá nhanh, rất nhiều mâu thuẫn. Nhưng cô ấy thật
thông minh, hiểu được lý lẽ ‘bắt đầu từ đầu’, đời người không có
‘delete’. Cô tạo ra một cái khác cho bản thân mình, có lẽ cách thức chưa được đúng đắn lắm, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là sai lầm mà cứ tiếp
tục.
Nữ bác sĩ lại cười nói:
“Quá khứ đã là quá khứ, cô ấy tìm tôi chính là vì cố gắng loại bỏ quá
khứ đã lưu lại dấu vết không tốt. Cô ấy hy vọng nhận thức một người đàn
ông lại từ đầu, tiếp nhận theo đuổi của đối phương…” Nói tới đây, nữ bác sĩ như là bừng tỉnh, nhìn về phía Nguỵ Tông Thao hỏi: “Anh chưa từng
theo đuổi cô ấy, phải không?”
Vẻ mặt Nguỵ Tông Thao hơi cứng ngắc, không nói được một lời, ngồi ngay ngắn trên sô pha. Nữ bác
sĩ thật sự tò mò, giữa nam nữ không phải là bắt đầu từ theo đuổi sao,
chứ còn có thể bắt đầu từ đâu? Khó có thể nào hai người chỉ nhìn vào mắt nhau, nửa câu thổ lộ đều không có, cứ như vậy mà ở cùng nhau?
Nữ bác sĩ duy trì đạo đức nghề nghiệp của mình, nhịn xuống tò mò không có hỏi ra miệng. Nhưng
thật ra trước khi Nguỵ Tông Thao rời đi có chất vấn cô: “Cô dễ dàng bán
đứng tư liệu của bệnh nhân, đây là cái cô gọi đạo đức nghề nghiệp sao?”
Nữ bác sĩ tức giận đến
đau răng, cắn chặt răng cười nói: “Cô Dư đã từng nói qua với tôi, tính
cách của anh có chỗ thiếu hụt, có lẽ sẽ tìm tới nơi này, cô ấy bảo tôi
chớ có sợ hãi.”
Nguỵ Tông Thao bị Dư Y bức điên, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng khám. Đoàn người bước nhanh đi theo phía sau anh.
Anh ngồi vào trong xe, xe đi được nửa đường lại bỗng cười lên. Phong cảnh ven đường đẹp mê người, nơi nơi đều là màu xanh um mát rượi làm giảm bớt phần nào sức nóng cho
thành phố này vào mùa hè nóng bức, ngay cả những buồn bực và tức giận
của anh cũng đều bị nén xuống.
Anh bất thình lình hỏi Trang Hũu Bách: “Cậu có từng quen bạn gái chưa?”
Trang Hữu Bách sửng sốt, “Hả” một tiếng. Nguỵ Tông Thao hỏi anh ta: “A Tán và A Thành thì sao?”
Trang Hữu Bách lắc đầu. Nguỵ Tông Thao nói: “Phụ nữ thật phiền phức, các cậu phải thật cẩn thận.”
Anh sẽ cho Dư Y một cơ
hội, cho cô một chút thời gian nữa. Chỉ vì đây là bắt đầu từ đầu, không
có ngẫu nhiên gặp gỡ tám năm trước, không có điều bất ngờ ở Campuchia,
càng không có sự ép buộc lúc ở Nho An Đường, anh và Nhạc Bình An cũng
không có quen biết. Dư Y sẽ không có khúc mắc gì với anh, cô ấy sẽ không bao giờ vì khoan dung chính mình mà giận chó đánh mèo người khác nữa.
Sự bắt đầu của bọn họ có lẽ sẽ rất nhạt nhẽo, nhưng anh vẫn luôn bị dục
vọng hấp dẫn như cũ, anh sẽ muốn cô nội trong thời gian ngắn nhất, nhưng tất cả sẽ tuần tự tiến hành từng bước. Làm sao mà anh lại yêu thích một cô gái thích đùa giỡn tâm trí như vậy?
Gần đây Dư Y rất đào hoa. Đồng nghiệp nam thường xuyên mời đi ăn, nữ đồng nghiệp thì coi cô như
cái đinh trong mắt, thường nói xấu ở sau lưng là cô độn mút vào ngực,
lấy vải bó eo. Dư Y vô tình nghe được, im lặng cảm ơn các cô ấy đã khen
ngợi.
Hôm nay lại nhận được một bó hoa hồng, không nhiều không ít chín mươi chín cành, vẫn không có tấm thiệp, không biết là người nào giấu tên đưa tới. Nữ đồng nghiệp khinh
thường nói thầm: “Không phải là tự cô ta tặng cho bản thân mình chứ!”
Dùng một bó hoa hết lần
này đến lần khác, tiết kiệm đồng thời có thể khoe khoang. Nữ đồng nghiệp cố gắng tìm kiếm đoá hoa héo rủ, chỉ thấy toàn là cành cành tươi mới,
nở rực rỡ.
Đương nhiên Dư Y có đối
tượng nghi ngờ, hơi khó tin một chút, mỗi ngày tặng hoa trong suốt một
tuần, người cũng không hiện thân. Anh ấy có thể nhẫn nại như vậy?
Đang lúc ý nghĩ hiện lên ở trong đầu cô, âm thanh líu ríu ở chung quanh nhất thời biến mất. Đồng
nghiệp đụng vào cánh tay cô một cái ra hiệu cho cô đứng nghiêm chỉnh. Dư Y ngẩng đầu thì thấy Nguỵ Tông Thao bước vào cửa đi tới, Trang Hữu Bách và A Tán đi theo ở đằng sau. Các đồng nghiệp cùng kêu lên: “Anh Nguỵ.”
Môi Dư Y giật giật theo,
thấy Nguỵ Tông Thao bỗng nhiên dừng bước, đúng lúc đứng ở trước mặt cô,
liếc mắt nhìn hoa hồng bên cạnh quầy bar, hỏi: “Cô tên gì?”
Dư Y sửng sốt, nhất thời
không có phản ứng lại. Nữ đồng nghiệp ở bên cạnh đã tiến lên giành nói:
“Anh Nguỵ, cô ấy là Dư Y, tôi tên là Ngô Văn Ngọc.”
Nguỵ Tông Thao liếc Ngô Văn Ngọc một cái, hơi gật đầu, đi về phía trước, nói: “Cô Dư, đưa rượu đến văn phòng của tôi.”
Dư Y bưng cái khay giống
với lần trước đi đến văn phòng ở lầu bốn. Nguỵ Tông Thao đang cúi đầu
làm việc, chỉ chỉ cái bàn kêu cô để xuống, còn nói: “ Quầy rượu của văn
phòng còn chưa có thêm vào. Cô thay tôi đi lựa chọn một ít, chọn xong
thì đưa tới cho tôi.” Anh đóng tài liệu lại, hỏi: “Cô Dư cảm thấy phong
cảnh làm việc ở nơi này như thế nào? Tôi vừa mới tiếp nhận, sẽ tiến hành một ít cải cách nhỏ, về mặt tiền lương và phúc lợi cũng sẽ có thay
đổi.”
Dư Y rời khỏi văn phòng,
cửa đóng lại, tim còn đập “bùm bùm”, hai má chẳng biết tại sao lại đỏ
lên, khoé môi bất giác cong lên. Cô chạy về tới quầy bar thì lập tức
nhận được ánh mắt châm biếm. Ngô Văn Ngọc tiếp tục nói chuyện phiếm với
người khác: “Tôi đã hỏi thăm từ lâu, ông lão Nguỵ vì bồi dưỡng anh Nguỵ
nên luôn để cho anh ấy làm việc ở phía sau màn. Bên cạnh anh Nguỵ đều là người tài giỏi. Một người tên là Chu Thế Thành, trước kia từng tham gia thi đấu vua bài, sau đó từng làm viêc ở trong sòng bài của chúng ta.
Trang Hữu Bách là trợ thủ đắc lực kiêm vệ sĩ của anh Nguỵ. Gianh Tán là
tốt nghiệp loại giỏi đại học nổi tiếng!”
Đồng nghiệp giật mình: “Sao trước kia đều không có thấy qua bọn họ?”
Ngô Văn Ngọc bĩu môi:
“Chúng ta là những nhân viên nhỏ nhoi, đương nhiên không thấy được, chỉ
có cô Trần mới biết được. Cô ta làm việc ở bên cạnh anh Nguỵ nhiều năm
rồi, buổi tiệc lần trước cũng là cô ta chủ trì. Tiếc là hiện giờ cô ta
đang đi công tác bên ngoài, bằng không thì sao lại để cho người nào đó
được đắc ý!”
Dư Y nhướn nhướn mày, vừa lau cái ly vừa lắng nghe. Cô Trần là ai, xem ra cần phải hỏi thăm một
chút. Một lát sau người ta lại nghe Ngô Văn Ngọc nói: “Đại hội vua bài
lại sắp tổ chức, cô Trần bây giờ đang ở Las Vegas, năm nay Thế giới của
chúng ta lấy được quyền tổ chức, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt. Nghe nói
lần này anh Nguỵ sẽ phái Chu Thế Thành đấu vòng đầu. Kết quả trận đấu
lần này rất quan trọng!”
“Tại sao rất quan trọng?”
Ngô Văn Ngọc cũng là nghe lời đồn, cô ta trả lời không được, lại cùng các cô quay về tán gẫu tướng mạo của Nguỵ Tông Thao.
Chuyện đại hội vua bài đã sớm được truyền đi xôn xao. Những phòng xa hoa ở trên tầng cao nhất của Thế giới giải trí đã sớm có khách quý tham dự vào ở. Mỗi một người chia bài đều thay phiên tiến hành một vòng huấn luyện mới. Những cô nàng
tiếp viên nhận lời mời của sòng bạc từng người so với từng người còn đẹp hơn. Xem ra là có hoạt động lớn, tất cả mọi người nghiêm chỉnh đợi.
Nhưng Nguỵ Tông Thao lại tràn đầy an nhàn thoải mái, vừa gọi điện thoại
tới quầy bar, đúng lúc được Dư Y trả lời.
Anh hỏi: “Cô Dư, có thích hoa hồng tôi tặng hay không?”
Dư Y cười cười: “Rất thích. Cám ơn anh Nguỵ.”
Nguỵ Tông Thao ngừng một
chút, một lát sau mới nói: “Không biết buổi tối cô Dư có thời gian cùng
đi ăn tối với tôi hay không? Tôi muốn hiểu thêm một chút tình trạng cơ
bản của nhân viên.”
Dư Y thật sự không thể từ chối, sau khi cúp điện thoại thì cắn môi cười mãi, cảm thấy giống như
đang đóng vai diễn kịch. Hai lần đối thoại này rất tuyệt diệu, những
tích tụ nghẹn hơn nửa tháng rốt cuộc đã mở ra một ít. Ai ngờ khi tan ca
thì gặp phải một điều bất ngờ, cô bị nam đồng nghiệp đứng chờ ở cửa.