Lý Tinh Truyền cố ý nói
chậm lại, giọng điệu mờ ám, nụ cười vẫn ấm áp như trước, cùng với lời
nói ngả ngớn của hắn ta thì giống như là hai người khác nhau. Hít thở
của Dư Y ngưng lại, cánh tay đột nhiên cứng đờ, cô cố gắng kềm chế bản
thân mình, mắt nhìn về phía trước không nói một lời.
Bốn phía đều có phóng
viên, e rằng bất cứ lúc nào cũng có thể tóm được hình ảnh ở đầu này. Dư Y mím chặt khoé môi, Lý Tinh Truyền rủ mắt nhìn cô, cười cười: “Nguỵ Tông Thao cho tôi một đấm, tôi lại không cảm thấy thiệt thòi gì, vì cô Dư,
tôi còn có thể chịu thêm mấy đấm nữa.”
Dư Y bỗng cười lên,
nghiêng người mở ra một ít khoảng cách với hắn ta, rốt cuộc nhìn thẳng
hắn: “Thân thể của anh Lý thật tốt, xem ra bị đấm thêm vài đấm cũng còn
có thể cười được, bằng không tại sao sau khi anh bị đuổi ra khỏi
Singapore nhiều năm như vậy mà đã trở lại chứ? Xin anh Lý giữ gìn thân
thể, hy vọng anh có thể vẫn khoẻ mạnh rời khỏi Singapore.”
Lý Tinh Truyền híp mắt lại, nụ cười nhạt đi vài phần.
Dư Y nhíu mày dọc đường, nhịp bước rất nhanh, giày cao gót như là muốn giẫm vỡ cả mặt đất.
Nguỵ Tông Thao không có ở trong văn phòng. Dư Y bước thong thả hai bước, đến đứng ở trước bức
tường kính nhìn xuống dưới lầu, không còn thấy Lý Tinh Truyền nữa, không biết hắn ta chạy tới nơi nào. Trên sân khấu có ban nhạc đang hát, đúng
vào lúc nghỉ giải lao, nhân viên công tác bận rộn chung quanh khán
phòng. Trận thi đấu sắp kết thúc, đêm nay trận chung kết sẽ bắt đầu, ba
ngày sau là trận đấu tranh giải quán quân. Đến lúc đó thì tám mươi bàn
đánh bài sẽ bị rút hết, sân thi đấu phải được xếp đặt lại một lần nữa.
Dư Y ôm cánh tay đứng
trong chốc lát, chậm rãi cởi nút áo sơ của mình ra, kéo áo cúi đầu nhìn
xuống, áo ngực nửa che, lộ ra phân nửa làn da trắng nõn, phía trên sạch
sẽ, một nốt ruồi cũng không có. Dư Y đang thở dài nhẹ nhõm thì cô bỗng
nhiên thấy được phía trên ngực trái có một nốt ruồi đen rất nhỏ, nếu
không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy được. Dư Y giận tái mặt, cửa đột
nhiên truyền đến tiếng vang, cô còn chưa kịp cài nút áo lại thì Nguỵ
Tông Thao đã bước vào.
“Đã trở lại?” Nguỵ Tông
Thao nhìn thấy động tác Dư Y đang cúi đầu nâng tay, anh nhíu mày đi về
phía cô, liếc mắt một cái chỉ thấy được cô đang đứng trước tường kính
cài nút áo sơ mi lại. Anh cầm lấy tay cô, không để cho cô cài lại cái
nút thứ hai, ôm cô vào ngực, thấp giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Dư Y cười cười: “Không có làm cái gì cả, vừa rồi anh không ở đây, dì Hoa lại đem canh tới, nhanh
uống đi.” Cô cầm lại tay của Nguỵ Tông Thao, cảm xúc đã bình phục, nhưng vẫn khó có thể mở miệng.
Nguỵ Tông Thao đã luồn
tay vào áo lót của cô, nói: “Anh không cần uống canh, em biết rõ nhất.”
Nút áo lại bị anh cởi ra một cái, áo ngực đã bị lộ ra.
Dư Y phủ lấy mu bàn tay
anh, rốt cuộc mở miệng nói: “Lý Tinh Truyền…” Động tác của Nguỵ Tông
Thao dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Dư Y. Dư Y khẽ cắn môi, nói:
“Em lo là hắn ta đã chụp hình em, sẽ dùng để uy hiếp anh.”
Cho tới nay Lý Tinh
Truyền đều biểu hiện phong cách nhẹ nhàng thoải mái. Ban đầu Dư Y cũng
bị hắn ta mê hoặc, nếu không có Nguỵ Tông Thao nhắc tới người này thì cô hoàn toàn sẽ không có cảnh giác đối với Lý Tinh Truyền. Hôm nay đối
phương không hề báo trước nói ra những lời nói đó, xé bỏ bộ mặt giả dối
mà hắn ta đã tỉ mỉ nguỵ trang. Mắt thấy trận chung kết sắp tới, Dư Y
thật sự nghĩ không ra lý do nào khác. Cô không muốn giấu diếm Nguỵ Tông
Thao chuyện này, biết sớm một chút thì có thể chuẩn bị sẵn sàng sớm một
chút, để khỏi phải cuối cùng khiến cho Lý Tinh Truyền đạt được.
Sắc mặt Nguỵ Tông Thao
lập tức trở nên âm u, nghe Dư Y kể lại “ngẫu nhiên gặp mặt” vừa rồi, áp
xuất không khí quanh thân phút chốc giảm thấp xuống. Sau khi lặng im một lúc thật lâu, anh bỗng nhiên vén áo sơ mi của Dư Y lên, ngón tay khẽ
chà xát ở phía trên ngực trái của Dư Y. Thân thể Dư Y cứng đờ, nói:
“Nguỵ Tông Thao…”
Nguỵ Tông Thao lấy tay
về, cởi bỏ nút cổ áo, xuyên qua bên ngoài bức tường kính, dán mắt vào
một phương hướng, ánh mắt anh âm u lạnh lẽo kinh khủng, sự thù địch
không kềm nén được, qua hồi lâu anh mới trầm giọng nói: “Tại sao hắn ta
đã không chạm vào em?” Càng giống như là đang nói một mình.
Cho tới bây giờ Lý Tinh
Truyền cũng không là chính nhân quân tử, huống chi hắn ta có thù oán với Nguỵ Tông Thao. Bất luận như thế nào hắn ta cũng không có lý do nhịn
xuống không chạm vào Dư Y, ngược lại chỉ chụp hình uy hiếp. Nguỵ Tông
Thao lại suy nghĩ, nghiêng đầu quan sát Dư Y một lần nữa, bỗng nhiên
hỏi: “Em và Lý Tinh Truyền trước đây có quen biết không?”
Dư Y lắc đầu: “Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.”
“Người nhà của em thì sao?”
Dư Y nhíu mày suy nghĩ một chút: “Bọn họ không có đánh bài, lại càng không có tiếp xúc với người như vậy.”
“Còn nhớ lúc đó anh đã
nói với em hay không, Lý Tinh Truyền không có chạm vào em, chính là điểm đáng ngờ lớn nhất?” Nguỵ Tông Thao nhìn về phía sân thi đấu, Lý Tinh
Truyền đang cùng nói chuyện với người ở bên ngoài. Tiến vào trận chung
kết chỉ có mấy chục người, hắn ta là người đứng đầu lớn nhất. Nguỵ Tông
Thao im lặng hồi lâu mới trầm giọng nói: “Hắn ta dường như sẽ không làm
hại em.”
Lý Tinh Truyền chậm chạp
không có hành động gì, cũng không có đưa ra hình ảnh gì. Đến tột cùng là hắn ta có mục đích gì với Dư Y, không ai rõ ràng cả, nhưng mục đích mà
hắn ta nói với Dư Y những lời nói kia, đáp án rất nhanh chóng được rõ
ràng.
Cuối cùng thì đại hội vua bài đi vào trận chung kết. Buổi tối có hơn mười người tiến hành giao
đấu, trên bàn đánh bài có trang bị nhiều mini camera, lá bài tẩy của mỗi người đều bị truyền hình trực tiếp phơi bày, truyền hình trực tiếp
khiến cho càng thêm kích thích giật gân. Màn hình cực lớn ở trong sân
thi đấu đang đồng thời trực tiếp cuộc thi đấu thể thao, mỗi một cú sút
vào khung thành đều nghênh đón một trận hò hét. Thế nhưng các cao thủ
quyết đấu ở trên bàn bài thì lại đang cố đè nén sự hồi hộp đến cực hạn.
A Thành là một con hắc mã (Dark horse: ở đây ý nói là A Thành đạt được thắng lợi bất ngờ, theo điển tích từ Anh), trước đó không có ai nghe qua tên anh ta. Lần này anh ta một đường đánh thẳng vào trận chung kết, dẫn tới một trận bàn luận và tò mò của mọi
người. Anh ta ở trên bàn bài ung dung nhàn nhã, không nhíu mày cũng
không cọ xát ngón tay, không có gì mờ ám. Không ai đoán được bài trong
tay anh ta là tốt hay xấu, đánh cược càng đặt càng lớn, trên bài là một
đống đô la Mỹ, tất cả đều ở ngay trước mặt A Thành. Mã Đế Na vô cùng
hưng phấn, mặc bikini chạy đến khán phòng, không ngừng hét lên “Cố lên”, dáng người nóng bỏng bốc lửa, mấy người đàn ông ở chung quanh đều liếc
mắt thất thần. Đến khi tan cuộc thì cô ta trực tiếp nhào vào trong lòng A Thành, nhưng người ngoài nhìn vào thì càng giống như là A Thành ở trong ngực cô.
Mã Đế Na đảo con mắt, đột nhiên bỏ giày cao gót ra, như thế này thì cô ta chỉ cao hơn A Thành một chút, hình ảnh rốt cuộc trở nên hài hoà. “Thành Thành, anh là thần
tượng của em!” Cô ta vừa nói vừa ôm chặt lấy anh ta, ngực không ngừng đè ép. A Thành đỏ mặt tía tai, cổ họng lăn lăn.
Thời gian trận đấu đoạt
giải quán quân đã gần kề. Hơn nửa tháng nay Dư Y đều mỗi ngày học tập,
đã có một chút thành tích. Cô có thể dễ dàng đẩy bộ bài tây thành hình
vòng cung, cũng có thể tính toán bài rất nhanh. Nguỵ Tông Thao khen cô
có triển vọng, đặc biệt mang cô đi đảo Sentosa chơi du thuyền. Phía sau
căn nhà lớn có đậu một chiếc du thuyền tư nhân của anh, sáng sớm anh
liền xốc Dư Y ra khỏi ổ chăn.
Anh dường như không có để chuyện của Lý Tinh Truyền ở trong lòng, cũng không có nhắc đến chuyện
đó với Dư Y nữa. Trên du thuyền có đầy đủ đồ ăn, gió biển mát lạnh, ánh
mặt trười rực rỡ, đúng là một ngày nghỉ thật đẹp. Khó có được thế giới
riêng của hai người, Dư Y cũng bỏ xuống tất cả những suy nghĩ tính toán, cô nằm trên boong tàu, vừa vuốt ve vết thương ở trên bụng Nguỵ Tông
Thao vừa nghe anh kể chuyện xưa.
“Khi mẹ anh mới vừa trở
lại Singapore, đã làm việc ở một nhà hàng dưới tên của bố già, sau đó
thì quen biết cha nuôi của anh. Tư tưởng của bố già rất cởi mở, cho tới
bây giờ cũng không có phản đối cha nuôi của anh theo đuổi mẹ anh, ông ấy còn mang anh theo bên người, nửa đời trước của ông ấy rất vất vả, anh
muốn cho ông ấy hưởng phước tuổi già.”
Dư Y lẳng lặng nghe. Đây
là một mặt mà Nguỵ Tông Thao không muốn người khác biết đến, hiếu thảo
biết ơn. Cô không khỏi nhớ tới ông nội của mình, lổ mũi chua xót. Gió
biển dìu dịu, tựa như là bàn tay của bề trên. Thời gian sẽ không giữ lại mãi tình cảm và thể diện gì, bốn năm trước bố già đi bộ còn không cần
gậy, hiện giờ đã phải chống gậy. Ông nội của cô hiện giờ ra sao, cũng
giống như bố gìa hay không, tóc hoa râm, trên tay già nua đã có đồi mồi, khi đi thì cần người khác dìu?
Dư Y nhắm mắt lại, chôn chặt ở
trong ngực Nguỵ Tông Thao. Vòm ngực này rất ấm áp, cô hẳn là nên dựa sát vào sớm một chút.
Ngày nghỉ qua đi, trận đấu tranh giải quán quân mà mọi người chờ mong trong lòng rốt cuộc đã bắt đầu.
Suốt một tháng ròng mọi
người trông ngóng mong đợi hai người vào vòng chung kết. Một người là Lý Tinh Truyền, một người còn lại là A Thành, một nhân vật không có tiếng
tăm gì. Sân thi đấu lại được bố trí xong xuôi, tám mươi bàn đánh bài đã
được mang đi, khán phòng càng kề sát với sân thi đấu. Giữa sân thi đấu
được dựng lên một đài cao hình tròn, trên đài cao được đặt một bàn đánh
bài, ở giữa có treo một cái trần nhà, ở trên đỉnh trần nhà có trang bị
cameras, người chia bài đang chờ ở đó. Khán giả đã bắt đầu hưng phấn,
mấy cái máy quay phim cũng đã chuẩn bị đâu vào đó.
Chậm chạp không thấy A
Thành xuất hiện, Nguỵ Tông Thao nhíu mày lại, kêu người ta đi tìm A
Thành. Dư Y nói: “Có thể đang ở cùng với Mã Đế Na, cách trận đấu còn một ít thời gian, anh đừng sốt ruột.”
“Không phải.” Nguỵ Tông Thao nói: “Mỗi lần A Thành đều vào bàn trước nửa tiếng đồng hồ.”
Trận đấu đã sắp tới,
nhưng còn chưa thấy bóng dáng của anh ta, Nguỵ Tông Thao nhìn thoáng qua ghế của Lý Tinh Truyền, hắn ta cũng chưa có xuất hiện.
Chân mày của Nguỵ Tông
Thao nhăn lại, anh đang định kêu Trang Hữu Bách phái thêm mấy người nữa
đi tìm thì đã thấy chỗ lối vào sân bỗng nhiên có một trận xôn xao. Lý
Tinh Truyền chậm rãi di vào, khoé môi nhếch lên, tươi cười thong dong,
phía sau là A Thành mặt không có biểu cảm. Một lát sau thì hai người
ngồi vào bàn, vừa đúng thời gian, trận đấu tranh giải quán quân rốt cuộc bắt đầu.
Trận đấu tranh giải quán quân thi đấu bài Texas Poker, quy luật giống như bài xì tố, nhưng có một chút khác biệt.
Texas Poker cũng yêu cầu
tố và tố theo từng ván một, thử thách năng lực phán đoán của người dự
thi, bài xấu thì có thể úp bài chịu thua, bài tốt thì có thể tố toàn bộ
thẻ bài, không có cách nào kiểm soát được vận may, nhưng kỹ xảo lại có
thể khiến cho đối phương lầm lẫn.
Nguỵ Tông Thao ngồi trên
khán phòng, thấp giọng dạy Dư Y: “Chuyên gia ngôn ngữ cơ thể trong tiềm
thức đã dạy một khoá hơn nửa tháng, hiện giờ A Thành có thể khống chế
được những hành động mờ ám của mình. Sòng bạc không thể xảy ra những
điều ngoài sự khống chế, mà Lý Tinh Truyền không phải là đối thủ bình
thường, A Thành phải cẩn thận lưu ý từng động tác của hắn ta.”
Trên màn hình lớn vẫn còn trực tiếp trận đấu thể thao, người chia bài đã chia bài rồi, ba ván
thắng hai, vô số ánh mắt đều đang nhìn vào giữa sân thi đấu.
Lý Tinh Truyền nhàn nhã
dựa lưng vào ghế ngồi, không giống như là đang tham gia thi đấu, càng
giống với đang chơi đùa vui vẻ. Hắn ta mở lá bài tẩy lên nhìn thoáng
qua, đột nhiên lại nhìn về hướng Dư Y, cười nhẹ một tiếng: “Tôi bỗng
nhiên nhớ tới Nguỵ Tông Thao đã ba mươi lăm tuổi, khi nào thì kết hôn?”
A Thành xiết chặt nắm
tay, không để ý đến hắn ta, cúi đầu nhìn bài của mình, tố từng ván từng
ván một, trận đấu giữa sân như là gươm súng sẵn sàng.
Trên khán phòng, Nguỵ
Tông Thao đột nhiên nhíu mày, giơ ống nhòm nhắm vào ngay A Thành, trầm
giọng nói: “Tình hình của cậu ta không bình thường.”
Đánh bài kiêng kị nhất là cảm xúc không ổn định, bất luận là dưới tình huống gì cũng đều nhất
định phải bình tĩnh, khiến cho đối phương không rình được cảm xúc của
mình. Nhưng A Thành đang nắm tay lại, ánh mắt nhìn Lý Tinh Truyền khác
thường. Tâm trạng Nguỵ Tông Thao trầm xuống, sau khi nhìn quanh một hồi
thì thấy Mã Đế Na đang đứng cùng đồng nghiệp ở một đầu khách của khán
phòng, mặt mũi tràn đầy tươi cười hưng phấn, không có bất thường gì.
Nguỵ Tông Thao lại chuyển tầm mắt đến trên người A Thành, sắc mặt anh
dần dần trầm xuống.
Khi thi đấu không được
rời sân, không được gián đoạn, ba ván phải nhất định hoàn thành, người
dự thi không thể có bất cứ tiếp xúc gì với người khác.
Lý Tinh Truyền nhìn về
phía A Thành, đánh giá ánh mắt và tay của anh ta, rồi gia tăng tiền cược lên. Khi người chia bài chia lá bài mở cuối cùng thì hắn ta nói: “Cô Dư tuổi còn trẻ như vậy, không biết đã quen được mấy bạn trai?”
Lá bài mở cuối đã nằm
trong tay, Lý Tinh Truyền cười cười, hai bên đem lá bài tẩy mở ra. Lá
bài tẩy của hắn ta là 9 bích, bốn lá bài mở khác là 9 chuồng, 9 rô, 6 cơ và 5 cơ. Mà lá bài tẩy của A Thành là 8 cơ, những lá bài mở là 10 bích, 10 cơ, 7 bích. Khi bắt được lá bài mở cuối cùng thì nét mặt của anh ta
hơi thay đổi, quả nhiên không phải lá 10 mà là con A cơ. Lý Tinh Truyền
là ba lá bài đồng số, A Thành là hai đôi, Lý Tinh Truyền thắng.
Khán giả bị kích thích,
khi thi đấu mọi người đã đổ mồ hôi cho Lý Tinh Truyên. Mặt bài của hai
người rất tương tự, mà nhìn lại thì bài của A Thành có phần thắng lớn
hơn. Ai cũng không ngờ rằng Lý Tinh Truyền lại to gan như thế, vòng cuối cùng còn tố thêm. Cờ bạc đúng là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, Lý Tinh
Truyền thắng rất là tuyệt vời!
Nguỵ Tông Thao đã giận
tái mặt, ngay cả Dư y cũng nhìn ra tình trạng của A Thành không bình
thường. Cô nắm chặt tay Nguỵ Tông Thao, im lặng nhìn chằm chằm vào sân
thi đấu. Bầu không khí của đợt thi đấu thứ hai càng hồi hộp hơn, nếu Lý
Tinh Truyền lại thắng nữa thì trận thi đấu sẽ được kết thúc.
Không biết Lý Tinh Truyền đang nói cái gì, mỗi một câu nói thì tình trạng của A Thành càng bất ổn rõ rệt. Ván này Lý Tinh Truyền chỉ tố theo có hai lần, lần thứ ba thì
úp bài chịu thua. Tới ván thứ ba, Dư Y đã có dự cảm, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nguỵ Tông Thao thì thấy Nguỵ Tông Thao mặt không chút thay
đổi. Khi trọng tài hô lên “Lý Tinh Truyền thắng” thì miệng của anh mới
ngoéo lên một cái.
Trên khán phòng là một
tràng âm thanh ủng hộ, truyền thông ào ào vọt về phía trung tâm sân thi
đấu. Đoạt giải quán quân mười triệu Mỹ kim là Lý Tinh Truyền, một nhân
vật truyền kỳ của giới cờ bạc, sáng sớm ngày mai sẽ là đầu đề của các
nhà truyền thông.
Trong văn phòng là một
mảnh yên tĩnh không tiếng động. A Thành sắc mặt trắng bệch, đứng ở giữa
phòng không lên tiếng. Nguỵ Tông Thao khẽ gõ bàn làm việc, trầm giọng
nói: “Nói.”
A Thành xiết chặt nắm
nay, hơi run rẩy. Khi Nguỵ Tông Thao nổi giận thì rất bình tĩnh, anh ta
không dám giấu diếm một cái gì, đành phải nghẹn giọng nói: “Trước trận
đấu mười phút, Lý Tinh Truyền đã cho tôi nghe một đoạn ghi âm.”
“Cô Dư rất đẹp, bầu ngực rất được.”
“Mềm mại, ấm áp, không có một chút tỳ vết nào, phía trên ngực bên trái chỉ có một nốt ruồi đen
rất nhỏ, rất hoàn mỹ. Chẳng trách Nguỵ Tông Thao lại quyến luyến cô như
vậy, tôi cũng muốn…”
A Thành nghiến răng
nghiến lợi, vành mắt đã đỏ lên. Anh ta lo rằng việc này sẽ bị lộ ra,
trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi, khi thi đấu đã không thể khống chế
được cảm xúc của mình, từng câu từng chữ của Lý Tinh Truyền giống như
đang đánh vào đầu anh ta.
Nguỵ Tông Thao bỗng nhiên cười ra tiếng, nhưng trong mắt lại không có nửa phần ý cười: “Tôi đã
quá coi thường hắn ta, thì ra lần này là hắn ta nhìn chòng chọc vào cậu, bởi vì cậu là người trung thành và tận tâm.”
Anh đưa tay cầm lấy một
tập tài liệu ở bên cạnh, thảy đến trước bàn làm việc, trầm giọng nói:
“Ba ngày trước tôi đã cho A Tán đi thăm dò những người mà Lý Tinh Truyền đã tiếp xúc qua, trước trận đấu A Tán vừa vặn đem tập tài liệu này giao cho tôi.”
Anh dựa vào lưng ghế, sắc mặt âm u: “Hắn ta quen biết Trần Chi Nghị.”