Người đàn ông đang ngồi
dưới đất kia một mực tập trung chơi bài, không có nghe thấy đối thoại ở
cửa ra vào. Sau khi Dư Y ngơ ngác nhìn anh ta một lúc lâu thì mới đóng
cửa lại lần nữa, động tác rất nhẹ nhàng, vẫn không hề kinh động đến anh
ta.
Cô xoay người, rốt cuộc nhìn thấy Trần Chi Nghị.
Vết thương trên mặt Trần
Chi Nghị đã khỏi hẳn. Anh ta dường như gầy đi một chút, góc cạnh thể
hiện thân hình cường tráng, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, khoé môi
nhếch lên cười thản nhiên, ánh mắt vẫn luôn rọi vào trên mặt Dư Y.
Dư Y hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Trần Chi Nghị nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không có nghĩ muốn cái gì.”
Chỉ bất quá là anh rất
nhớ cô, nhớ cô mang dép lê đi ở phía trước, thong dong tự tại ăn cà rem, anh thì đi theo phía sau cô, chỉ cần xa xa nhìn thấy cô cũng đã cảm
thấy thoả mãn.
Anh nhớ cô ban đêm ở nhà
trọ, vừa mở cửa phòng vừa nhìn sang bên cạnh, anh ở sát vách cô, quẹt
thẻ phòng cùng lúc với cô, cùng vào nhà sau cô một bước, bảo hộ cô đến
rạng sáng, luôn luôn thức dậy sớm hơn, sau khi nghe thấy tiếng động thì
lập tức ra ngoài.
Anh nhớ có đôi khi cô ngơ ngác ngồi ở bờ biển, bóng dáng cô đơn, nhỏ bé và yếu ớt. Anh rất muốn
tiến lên ôm cô một chút, nhưng mà anh không dám, hết lần này đến lần
khác nói với bản thân mình chỉ nhìn từ xa xa là tốt rồi.
Nhớ cô đã chăm sóc anh ở
trong cabin du thuyền, rất lâu rồi không thấy cô dịu dàng kiên nhẫn như
vậy. Anh hy vọng du thuyền vĩnh viễn sẽ không dừng lại, nhưng cuối cùng
anh vẫn đánh mất cô.
Đôi mắt Trần Chi Nghị chợt ánh lên, cười nói: “Vào trong ngồi đi.”
Dư Y nhíu mày: “Không cần, tôi đi trước.”
Cô muốn rời đi, vừa mới xoay người thì cánh tay bị căng chặt. Trần Chi Nghị kéo cô lại: “Đừng đi!”
Dư Y không rút tay ra
được, giọng nói trong lúc giằng co được nâng lên một chút, rốt cuộc kinh động đến người ở bên trong. Cánh cửa bỗng được mở ra, có người ngạc
nhiên sửng sốt: “Cảnh sát Trần, Dư Y?”
Dư Y ngẩn ra, lườm Trần Chi Nghị một cái rồi mới xoay về phía người ở bên trong cửa, cười cười: “Ngô Thích.”
Ngô Thích, con trai của
bà chủ sòng bài, bộ dáng vừa cao vừa mập, năm nay đã ngoài ba mươi, bị
chứng tự kỷ, không có nghề ngỗng gì cả, nhìn rất ngơ ngác ngây ngốc,
luôn luôn không dám nói chuyện với người lạ. Lẽ ra anh ta đang ở Nho An
Đường, nhưng bây giờ anh ta lại xuất hiện ở chỗ này.
Anh ta là con trai của Nhạc Bình An, anh ruột của Dư Y.
Dư Y nhớ tới lần cuối
cùng đi thăm cha, cha đã cười khổ, kể lại chuyện quá khứ cho cô biết. Dư Y đã khóc đến điên cuồng, không thể tin thì ra sự thật là như vậy. Cha
của cô cho tới bây giờ đều không có phản bội gia đình, chẳng qua là cha
cô từng có gia đình kia trước khi có gia đình này.
Năm ấy Nhạc Bình An mới
hơn hai mươi, không có vâng theo đề nghị của gia đình đi theo con đường
chính trị, muốn tự mình dốc sức làm ở bên ngoài. Sau khi đi vào nam, ông ta mướn một căn phòng, vừa tiếp tục học bổ túc vừa đi làm , dự định gây dựng sự nghiệp.
Khi đó bà chủ Ngô Tuệ Nam cũng tựa như Nhạc Bình An, kinh doanh một hàng ăn vặt ở gần đó. Bộ dáng Ngô Tuệ Nam thật xinh đẹp, chịu khó làm việc, tuy là mồ côi nhưng tính
cách lại vô cùng cởi mở. Nhạc Bình An thường xuyên ghé thăm, thời gian
ăn cơm mười phút dần dần biến thành nửa giờ, lại từ nửa giờ biến thành
một giờ. Hai người đang ở độ tuổi mới biết yêu đã dần dần yêu nhau. Ngô
Tuệ Nam lo việc nội trợ, Nhạc Bình An cố gắng lập nghiệp nuôi gia đình
sống qua ngày.
Nửa năm sau ông ta mang
Ngô Tuệ Nam về nhà, dĩ nhiên là bị cả nhà cực lực phản đối – dòng dõi
quá thua kém – không ai tiếp nhận. Nhạc Bình An lại khư khư cố chấp, sau khi trở về miền nam liền đăng ký kết hôn với Ngô Tuệ Nam, cuộc sống sau khi kết hôn coi như đầm ấm. Nhưng mà hôn nhân không thể chỉ có xúc
động, tình yêu không thể đem đến mọi thứ.
Lúc đầu Nhạc Bình An yêu
tính cách tuỳ tiện, hùng hùng hổ hổ của Ngô Tuệ Nam, sau khi kết hôn thì loại tính cách này lại là phiền toái. Hai ngày ba bữa là ông ta lại
nhìn thấy Ngô Tuệ Nam chống nạnh đứng ở trước cửa hàng ăn vặt chửi đổng
như một mụ đàn bà đanh đá.
Lúc đầu Ngô Tuệ Nam yêu
Nhạc Bình An có học thức, hào hoa phong nhã, sau khi kết hôn thì phát
hiện văn hoá không thể kiếm được cơm ăn, hào hoa phong nhã là biểu hiện
của yếu đuối. Bà ta không nhịn được khi thấy ông ôm sách vở cả ngày,
càng không thích ông ta bàn luận chuyện thương nghiệp và chính trị.
Lúc này bọn họ mới phát
hiện ra mối hôn nhân này là một sai lầm, xúc động trôi qua thì chỉ còn
hối hận. Ngô Tuệ Nam khăng khăng muốn ly hôn, Nhạc Bình An để bà ta đi.
Sau đó hai người không bao giờ đến thành phố miền nam đó nữa.
Cho đến năm ấy, khi Dư Y mười sáu tuổi, Nhạc Bình An nhận được một cú điện thoại từ phương xa.
Trên sàn nhà phòng khách
sạn rải rác một đống bài tây. Dường như Ngô Thích rốt cuộc đã tìm được
thú vui, yêu thích bài tây không rời ra được. Bình thường muốn anh ta mở miệng còn khó hơn so với lên trời, hôm nay anh ta lại vô cùng nhiệt
tình: “Tôi biết thắng tiền, thắng rất nhiều!”
Anh ta lấy ra thẻ đánh
bài từ trong túi, những thẻ này đều là anh ta thắng được ngày hôm nay,
còn chưa có đổi ra tiền Mỹ. Anh ta chỉ nói chuyện với Trần Chi Nghị, đối với Dư Y có chút xa cách: “Cảnh sát Trần, cho anh một cái.” Anh ta đưa
một thẻ đánh bài cho Trần Chi Nghị, Trần Chi Nghị cười nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, đổi lại một nụ cười ngượng ngùng của Ngô Thích.
Vành mắt Dư Y nóng lên, trong lòng hơi đau xót.
Một người đàn ông hơn ba
mươi tuổi, không biết tự lo liệu cho cuộc sống của mình, ăn cơm cần phải có người đưa đi, gặp chuyện chỉ biết khóc lóc hô to gọi nhỏ. Trong ti
vi luôn chiếu con nít với chứng tự kỷ bao giờ cũng rất giỏi, có người am hiểu âm nhạc, có người am hiểu hội hoạ. Cô luôn thật sự nghĩ rằng những người bị khiếm khuyết sẽ có một mặt nào đó rất nổi bật, cho đến sau khi gặp Ngô Thích thì cô mới biết là mình bị lừa.
Đây là người anh cùng cha khác mẹ của cô, người anh mà trước đến giờ cũng không biết được cha mình là ai.
Ngô Tuệ Nam trời sinh
tính cách mạnh mẽ, sau khi ly hôn thì đến thành phố Lư Xuyên, lúc đó mới phát hiện mình đã có thai. Khi ấy bà ta hết sức chán ghét cuộc hôn nhân đó, lại càng không muốn gặp lại Nhạc Bình An, nên đã quyết định một
mình sinh con. Sau khi em bé được sinh ra, bà ta vô cùng yêu thương, có
khổ có cực cũng không đi tìm người nhà họ Nhạc. Bà ta sợ người ta đoạt
lấy đứa bé, mà bà ta thì không có thế lực nào để chống lại nhà họ Nhạc.
Mới đầu Ngô Thích không
có hộ khẩu, Ngô Tuệ Nam mở một hàng ăn vặt ở thành phố Lư Xuyên, sau khi vững vàng thì bà ta bắt đầu bôn ba chuyện hộ khẩu. Bà ta thật may mắn,
gặp được một người tốt bùng, giúp đỡ bà ta rất
nhiều, giải quyết chuyện
hộ khẩu dùm bà, giúp bà đuổi đi người đến gây rối tiệm ăn. Người đàn ông này đã chống đỡ nửa bầu trời, tuy rằng học vấn không nhiều, nhưng hành
động quyết đoán. Ngô Tuệ Nam rốt cuộc tái hôn, sau khi kết hôn thì sinh
ra Ngô Phỉ. Bà không có chán ghét cuộc hôn nhân thứ hai này, người chồng thì coi bà như châu báu, điều kiện ở trong nhà cũng càng ngày càng khá. Bà nghĩ là mình đã khổ tận cam lai, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.
Ngô Thích đến tuổi nói
chuyện thì ngay cả ba mẹ cũng không biết kêu. Mãi cho tới bảy tuổi vào
tiểu học thì anh ta vẫn giống như một đứa con nít cái gì cũng không
biết, không biết gọi người ta, không biết chơi với bạn bè. Ngô Tuệ Nam
đã nghĩ cứ như vậy đi, bà ta cũng không có tham lam cầu xin gì nhiều,
chồng vẫn luôn yêu thương bà, con gái cũng ngoan ngoãn nghe lời, tất cả
đều rất tốt đẹp.
Dư Y nhớ tới lời của Nhạc Bình An nói với cô ở trong tù: “Lúc tiểu Thích mười hai tuổi thì chồng
của Tuệ Nam qua đời, một mình bà cố gắng tiếp tục, cũng biết là cha đã
kết hôn từ lâu, vốn không muốn đến quấy rầy cha. Nhưng sau đó tiểu Thích lại sinh bệnh, năm ấy con mười sáu tuổi, thằng bé hai mươi hai tuổi.
Tuệ Nam không có cách nào lo liệu được số tiền này, bà ấy dò la thật
lâu, mới nghe được cách liên lạc với cha, cha mới biết được mình có một
đứa con trai…”
Trong mắt Nhạc Bình An có nước, không đành lòng để cho Dư Y nhìn thấy: “Cha không hề lừa dối mẹ
con, mẹ con cũng đã âm thầm tức giận hai tuần. Cả đời Tuệ Nam cũng không từng cầu xin cha, bà ấy chỉ hy vọng cha cứu anh của con, đồng thời đừng quấy rầy cuộc sống của bà ấy. Cho nên cha cũng không có nói cho ai
biết, ông nội của con cũng không biết mình có một cháu trai, cha cũng
không có nói cho con biết, con còn nhỏ tuổi, cha sợ con suy nghĩ nhiều.”
Dư Y hít thở sâu, đẩy lùi nước mắt, nhìn Ngô Thích vẫn ngồi ở chỗ đó chơi bài. Cô hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”
Trần Chi Nghị đã rút khăn tay ra, cầm ở trên tay không có đưa cho cô. Nước mắt vòng quanh hốc mắt Dư Y, cô rõ ràng rất yếu đuối, tại sao không thể khóc một trận ở trước
mặt anh?
Trần Chi Nghị nói: “Sau
khi em rời khỏi Nho An Đường thì tôi đã đến nhà bà chủ, thấy được bức
ảnh gia đình của bọn họ vào rất nhiều năm trước.”
Lúc ấy bà chủ còn chưa có già như vầy, Ngô Thích cũng chưa có bị béo phì, nét mặt của cậu ta rất
đẹp đẽ, thừa kế toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, so với cậu ta ở hiện tại rất khác nhau. Khuôn mặt này giống như đã từng quen biết, Trần Chi Nghị đột nhiên nghĩ đến, đây là bộ dáng của Nhạc Bình An khi còn trẻ. Anh ta đã
thấy qua ảnh chụp Nhạc Bình An lúc hơn ba mươi tuổi.
Dư Y bỗng nhiên cười
cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía Ngô Thích: “Đúng, tôi cũng nhìn thấy bức
ảnh ở trong nhà bà chủ, Ngô Thích là sau một trận bệnh nặng mới trở nên
béo phì, cha tôi còn chưa có thấy qua mặt mũi của Ngô Thích. Bà chủ rất
đáo để, không cho phép cha tôi đến gần bọn họ, bà ấy sợ Ngô Thích bị
cướp đi.”
Cho tới bây giờ Dư Y cũng không ngờ một người bề ngoài keo kiệt tham tiền như bà chủ, thế nhưng
lại bằng lòng bỏ qua vinh hoa phú quý, hơn nửa cuộc đời bảo vệ một đứa
con bị chứng tự kỷ. Có phải mỗi người đều có hai mặt hay không? Bà chủ ở bên ngoài mạnh mẽ như thế, nhưng ở trong nhà thì là một người mẹ rất
hiền từ. Hiện giờ bà ta chỉ là một bà già mở một sòng bài nhỏ, từng là
một cô gái trẻ trung hoạt bát được Nhạc Bình An, đến từ miền bắc, yêu
thương.
Ai có thể ngờ rằng, đường đường một Nhạc Bình An lại có thể yêu một người phụ nữ như vậy?
Dư Y há hốc miệng, nói
không nên lời. Thiếu chút nữa là cô quên hành trình năm trước của mình – lúc đó cô đang tình nguyện dạy học ở nông thôn, mỗi ngày đều ngồi ở
trên núi ngắm cây xanh mây trắng, chung quanh là những đứa bé lúc nào
cũng dơ dáy như vậy, cười rộ lên vô tư. Có phải anh của cô cũng từng có
bộ dạng này hay không?
Dư Y nhặt lên lá bài nằm ở trên đất, chậm rãi đến gần Ngô Thích đang tìm bài ở khắp nơi, đưa lá
bài cho anh ta, rồi không nói một tiếng quay lại bên cạnh Trần Chi Nghị, lạnh lùng nói: “Anh mang anh ta tới Campuchia làm cái gì? Anh ta là anh của tôi thì thế nào?”
“Không phải anh dẫn anh
ta đến, bà chủ rút thăm được ba tấm vé máy bay đi Campuchia, để cho cậu
ta, em gái và chồng cùng đến đây. Tôi tình cờ gặp được bọn họ ở trong
này.”
Dư Y mỉm cười, rốt cuộc quay đầu nhìn Trần Chi Nghị: “Anh muốn tôi tin anh?”
Trần Chi Nghị cười thở dài: “Ừ, hiện giờ tôi quen theo chân bọn họ, chính là như vậy.”
Dư Y thu lại nụ cười,
nghiêm mặt nói: “Trần Chi Nghị, chúng ta quen biết đã mười năm, tôi hiểu rõ anh, anh cũng biết rõ tôi, ngày đó anh rời đi thì không nên lại xuất hiện nữa, bây giờ lại càng không nên mang Ngô Thích đến nơi này, tôi
không muốn quấy rầy cuộc sống của người nhà Ngô Thích. Nếu anh thật sự
để tâm đến tôi, xin mời anh đừng lại tổn thương tôi.”
Trần Chi Nghị cúi đầu
nhìn cô, thần sắc của cô rất tốt, cằm vẫn đầy, quần áo mặc không còn là
áo thun và quần soóc nữa, váy dài rất đẹp. Bọn họ đã quen biết mười năm, hình như anh đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Trần Chi Nghị thấp giọng nói: “Tôi sẽ không tổn thương em…”
Còn chưa có nói hết thì
chuông cửa đột nhiên vang lên, Trần Chi Nghị dừng một chút, cười nói:
“Ngô Phỉ đã trở lại, em có thể chào hỏi cô ta.”
Anh ta đi mở cửa, để một
mình Dư Y đứng tại chỗ. Dư Y vẫn nhìn Ngô Thích chơi, chân mày nhíu
chặt, trong lòng hơi buồn bực. Đợi trong chốc lát thấy cửa không có
tiếng động, cô không khỏi lấy làm lạ, xoay người đi vài bước ra ngoài
cửa, bỗng nhiên giật mình giữa đường.
Nguỵ Tông Thao đang đứng ở ngoài cửa, mặt trầm như nước, khoé miệng hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn
bên trong cánh cửa một cái, trầm giọng nói: “Nhất Nhất, ra đây.”