Dư Y lập tức xuống
giường, mặc xong quần áo thì chạy ra khỏi phòng. Mới vừa mở cửa ra thì
cô bỗng giật mình một cái, nắm lấy khung cửa lui về phía sau từng bước.
Nhìn thấy cửa sẽ sắp đóng lại lần nữa, người đàn ông đứng ở cửa rốt cuộc mở miệng: “Cô Dư, xin chào, tôi là do anh Nguỵ mời đến để bảo vệ.”
Dư Y sửng sốt.
Chú Tuyền đưa tới đồ ăn
Trung Quốc nóng hôi hổi, ba món ăn một món canh, cộng thêm một ly trà đá chanh, nói: “Ông chủ cố ý kêu khách sạn tìm đầu bếp nấu đồ ăn Trung
Quốc, thời tiết nơi này nóng nực, có thể cô Dư không thích ứng, ông chủ
nói mấy ngày nay cô Dư nên ở trong phòng, cố gắng giảm bớt đi ra ngoài.”
Dư Y mím chặt khoé miệng, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn một cái, hỏi: “Vệ sĩ ở cửa kia là chuyện gì xảy ra?”
Chú Tuyền trả lời: “Ông
chủ phòng ngừa ngộ nhỡ, đã mời tới hai vệ sĩ, một vệ sĩ khác phụ trách
an toàn của tôi và cô Trần. Cô Dư có thể yên tâm về hai người này, họ
không có vấn đề gì.”
Nguỵ Tông Thao mang theo
Trang Hữu Bách không cáo mà từ, di động lại gọi không thông. Dư Y căm
giận nghiến răng, đảo đảo cơm rồi bỏ đũa xuống, lại hỏi chú Tuyền: “Cô
Trần đang làm cái gì?”
“Cô Trần tạm thời phụ
trách liên lạc với A Tán.” Dừng một chút rồi chú Tuyền nói tiếp: “Cô ấy
cũng không biết hướng đi của bọn họ.”
Nguỵ Tông Thao có đề
phòng đối với Trần Nhã Ân, trong chuyện này anh chỉ để cho Trần Nhã Ân
phụ trách việc giao tiếp, ngay cả vị trí cụ thể của Quách Quảng Huy cũng không có cho cô ta biết. Trong lòng Dư Y hiểu rõ, không hề đề cập đến
vấn đề của Trần Nhã Ân. Cô yên lặng một lát, cảm xúc bình phục, không
nhanh không chậm ăn xong cơm, rồi lại mở miệng: “Tôi muốn nói chuyện với A Tán.”
Cô không thể vào rừng với Nguỵ Tông Thao, ít nhất cũng muốn nắm chắc được hướng đi của anh, muốn
biết rõ giờ này phút này anh đang ở đâu, giây tiếp theo thì có thể tới
đâu, đại khái bao lâu thì có thể tìm được đích, khi nào thì có thể quay
về.
Dư Y vừa giận Nguỵ Tông
thao coi thường cô, vừa cầm di động lên hỏi han A Tán. A Tán quả nhiên
là trợ thủ đắc lực mà Nguỵ Tông Thao đào tạo nhiều năm, chỉ nói: “Thật
xin lỗi cô Dư, hành tung của tổng giám đốc Nguỵ được giữ bí mật.”
Dư Y cười nói: “A Tán, tôi là ai?”
A Tán ngẩn người, chần chừ nói: “…Cô Dư?”
Dư Y lại nhẹ giọng hỏi: “Tôi là ai?”
A Tán im lặng.
Dư Y dựa vào sô pha, liếc mắt nhìn chú Tuyền đang im lặng rủ mắt xuống ở đối diện, nói: “Anh là
tâm phúc của A Tông, đi theo anh ấy nhiều năm, mà tôi là vợ của anh ấy,
từ nay về sau đều sẽ ở cùng với anh ấy, trừ khi anh đổi chủ, nếu không…” Dư Y lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi anh phải đối với tôi tôn trọng!”
Sau khi đầu kia của điện thoại im lặng một lúc lâu thì lại truyền đến giọng nói: “Vâng, cô Dư.”
Lúc đó Trang Hữu Bách đã
lái xe đến cái làng nhỏ gần rừng rậm. Anh ta xuống xe hỏi dân làng tình
hình, chỉ chốc lát sau thì trở về xe, phía sau đi theo hai người đàn
ông.
Khí trời nóng bức, anh ta mới phơi dưới ánh nắng mặt trời thì đầu lập tức đã đầy mồ hôi, quần áo
đều đã ẩm ướt. May là hôm nay trời không mưa, nếu không thì vừa ẩm ướt
vừa nóng, đi đường cũng bất tiện.
Trang Hữu Bách ngồi vào
trong xe, hai người đàn ông kia cũng ngồi vào một chiếc xe jeep. “Bọn họ là người của thôn này, tương đối quen thuộc với vùng lân cận. Vài năm
trước bonj họ từng cùng với đội khảo cổ đi vào rừng rậm, biết đường đi
đến thành phố cổ, xuyên qua rừng rậm này chính là thành phố cổ bị huỷ
trước kia. Bởi vì năm đó bị đất đá trôi nên đường núi phía sau vô cùng
dốc.”
Nguỵ Tông Thao gật gật
đầu, kêu anh ta đuổi theo xe jeep dẫn đường. Một lát sau thì hai chiếc
xe liền lái vào rừng. Cây đại thụ cao chọc trời, che lại ánh nắng gay
gắt nóng rực, để lại một mát mẻ. Đoạn này còn có thể lái xe, đi một đoạn nữa thì cũng chỉ có thể đi bộ. Nguỵ Tông Thao khẽ nhịp ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này di động trong xe bỗng nhiên vang.
Trang Hữu Bách tiếp điện thoại, nghe xong thì đưa điện thoại tới ghế sau, nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, là cô Dư.”
Nguỵ Tông Thao bỗng mở
mắt ra, nhìn di động ở trước mặt, cười cười có chút bất đắc dĩ, lúc này
mới nhận lấy điện thoại, kề vào tai.
Tín hiệu ở đây rất yếu,
âm thanh ở đầu kia điện thoại nghe thấy khác nhiều, còn có tiếng nhiễu
sóng rè rè, câu nói cũng đứt quãng.
“Từ giờ trở đi, ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ thì em sẽ ở ngay trước máy vi tính giám thị anh. Hoặc
là anh dứt khoát đừng trở về, nếu anh trở lại thì em sẽ cho anh biết
tay!” Dư Y hổn hển: “Nguỵ Tông Thao, đến tột cùng là vì sao anh mang em
đến Campuchia? Anh xem em như là một cô gái nhỏ sao?”
“Thật muốn em.” Nguỵ Tông Thao bỗng nhiên mở miệng. Dư Y ở đầu kia điện thoại ngẩn người, giọng
nói chợt im bặt. Nguỵ Tông Thao nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ,
thấp giọng nói: “Ba tiếng đồng hồ không gặp em, rất nhớ em, cơm trưa có
ngoan ngoãn ăn hay không?”
Tim Dư Y đập nhanh, hai
má ửng đỏ. Cô nhìn vào một điểm đỏ nhỏ trên màn hìn máy tính – lúc này
Nguỵ Tông Thao ở ngay vị trí kia nói chuyện cùng cô. Nhưng mà chung
quanh điểm đó là một mảnh hoang vu, không thấy con đường phía trước, e
rằng không biết khi nào thì điểm đỏ này cũng sẽ biến mất, không thấy tín hiệu gì cả.
Cô bỗng nhiên vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Anh chú ý an toàn, duy trì tín hiệu
thông suốt. Em không lãng phí pin của anh, em chờ anh trở về.”
“Nhất Nhất.” Nguỵ Tông
Thao đột nhiên hạ giọng, giọng nói mang ý cười: “Đem em đến Campuchia là anh không nỡ bỏ lại em, hiện giờ giữ em ở khách sạn cũng là anh luyến
tiếc em. Em thật là ngốc, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Dư Y hừ nhẹ một tiếng,
rốt cuộc bỏ điện thoại xuống. Lời âu yếm thì ai không nói được? Nguỵ
Tông Thao nói thì nghe hay hơn so với làm. Tại sao anh không thể mang cô đi theo cùng, ngược lại để cô ở lại cùng Trần Nhã Ân sớm chiều đối mặt
nhau.
Nhưng mà trước đây lời âu yếm của Nguỵ Tông Thao rất khác, mà nay lthì bỗng nhiên trở nên uyển
chuyển. Con người anh như vậy lại làm sao nói được lời âu yếm gì? Anh
chính là không nén nổi tình cảm, giống như Dư Y giờ phút này mặt đỏ tim
đập.
Nguỵ Tông Thao nghe xong
tiếng “tít tít” một lát, khoé miệng vẫn cong lên, hồi lâu mới thu di
động lại, liếc mắt nhìn Trang Hữu Bách một cái.
Trang Hữu Bách đang nhìn
vào kính chiếu hậu hóng chuyện, sau khi đụng phải ánh mắt của Nguỵ Tông
Thao thì
vội vàng thu trở về, bỗng nhiên nghe thấy Nguỵ Tông Thao nói:
“Gần đây Dư Y xem bác sĩ tâm lý, tình hình thế nào?”
Trang Hữu Bách sửng sốt: “Hả?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Nghe nói cậu cùng với nữ bác sĩ kia đã đi ăn cơm vài lần, lần sau nhớ hỏi
rõ, tôi muốn biết tình hình Dư Y đi khám bác sĩ.”
Lưng Trang Hữu Bách cứng
đờ, chột dạ liếc ngoài cửa sổ một cái, ấp úng hơn nửa ngày mới “Vâng”
một tiếng. Chỉ chốc lát thì xe rốt cuộc dừng lại, rừng rậm ở trước mặt,
xe không thể lái vào được nữa.
Người dân làng nhảy xuống xe jeep, vừa khoa tay múa chân vừa nói tình hình giao thông phía trước, ngôn ngữ cơ thể còn muốn trôi chảy hơn tiếng Anh của bọn họ. Chỉ chốc
lát sau thì bốn người đã xuyên qua rừng rậm tiến sâu vào bên trong.
“Tôi nhớ rõ phía đông có dòng suối nhỏ, nơi này có rắn độc và công trùng thường lui tới, các người phải cẩn thận một chút.”
Người dân làng cẩn thận
dặn dò, lưng đeo một cái ba lô lớn đi ở phía trước. Trang Hữu Bách và
Nguỵ Tông Thao đều mặc quần áo thường ngày đơn giản, trong ba lô có đủ
đồ ăn và nước duy trì trong ba ngày, dọc đường đi vừa đi vừa tính toán
thời gian, nhất định trước khi trời tối thì phải xuyên qua mảnh rừng này tới thành phố cổ. Nếu nội trong sáu mươi phút không tìm thấy tung tích
Quách Quảng Huy thì bọn họ phải quay lại đường cũ. Không ai biết được
trong rừng rậm sẽ có nguy hiểm gì, hoặc là gần cuối mùa mưa ở đây có thể đột nhiên bùng nổ một trận đất đá trôi.
Trong rừng nhiệt đới có
rất nhiều muỗi, đường không dễ đi, đi qua những cây đại thụ cao chọc
trời của rừng rậm thì tầm nhìn rốt cuộc mở rộng. Tiếc là ánh nắng mặt
trời trên đỉnh đầu thật gay gắt, đứng lâu một chút giống như có thể
nướng khô người ta.
Trang Hữu Bách đưa cho
Nguỵ Tông Thao một bình nước, lật xem tin tức A Tán gởi tới, nói: “A Tán đã liên lạc với Trần Phi Lệ. Trần Phi Lệ theo trợ thủ của ông Quách đi
nơi đó nghe ngóng, sau đó A Tán sẽ truyền kinh độ vĩ độ tới đây.”
Nguỵ Tông Thao gật đầu, hỏi: “Còn bao lâu có thể tới thành cổ?”
Trang Hữu Bách lại tra xét một chút, nói: “Nửa ngày.”
Khu rừng rậm này rất lớn, rất sâu, Nguỵ Tông Thao và Trang Hữu Bách đều không có kinh nghiệm đi
dã ngoại. Nếu không có thôn dân dẫn đường hôm nay thì cho dù bọn họ có
trang bị đầy đủ cũng khó mà không bị lạc đường. Huống chi dưới chân bọn
họ bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải mìn.
Mảnh đất này có gài mìn.
Đây là nguyên nhân mà người nơi này đổ mồ hôi. Trước đây đội khảo cổ đã
trải qua muôn vàn nguy hiểm khó khăn, mượn máy bay trực thăng và ra đa
tia la-de mới có thể phát hiện ra nơi thành cổ tồn tại. Người bình
thường căn bản không dám ra vào, nếu không có Trang Hữu Bách bỏ ra số
tiền lớn giúp đỡ người dân làng thì hai người thôn dân này tuyệt đối sẽ
không mạo hiểm tính mạng đi đến nơi này một chuyến.
Từ đầu tới cuối Nguỵ Tông Thao cũng không có đem chuyện mìn nói cho Dư Y. Đương nhiên anh không
nỡ mang cô tiến vào nguy hiểm như thế này.
Bây giờ mắt Dư Y rất mỏi, cô đã nhìn chăm chú vào màn hình rất lâu, lại không dám gọi điện thoại
hỏi tình trạng trong rừng rậm, cô sợ như vậy sẽ quấy nhiễu Nguỵ Tông
Thao. Nhưng mà càng chờ càng nóng lòng, càng chờ càng khẩn trương, cô
đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đến tột cùng vì sao Nguỵ Tông Thao không muốn mang cô đi? Anh hiểu rõ cô, cho tới bây
giờ cô không phải là người e ngại hiểm nguy. Huống chi cô thấy Nguỵ Tông Thao không gì là không làm được, không có gì so với ở cùng với Nguỵ
Tông Thao khiến cho cô cảm thấy an toàn hơn.
Dư Y ngơ ngẩn đờ người
ra, rốt cuộc hiểu được cảm xúc mà mình có được từ ngày hôm qua. Ngày hôm qua Nguỵ Tông Thao nói muốn cô ở lại đây, lần đầu tiên anh để cho Dư Y
rời khỏi tầm mắt của mình. Thì ra Dư Y cũng luyến tiếc như vậy, bốn
tháng trước cô còn ung dung, rời khỏi anh cũng không qua đầu lại, sau
bốn tháng thì cô ngay cả xa cách ngắn ngủi cũng không chịu được. Có phải cô bị mặt trời Camphuchia phơi đến hôn mê hay không?
Dư Y đứng trên ban công,
nhíu mày nhìn về phía xa xa, nóng đến ướt đẫm mồ hôi, cô cũng không nhúc nhích chút nào. Sau một lúc lâu cô bỗng nhiên lại hơi nhíu mày, vừa rồi dường như có một bóng dáng quen thoáng qua trong tầm mắt. Dư Y xiết
chặt lan can, lập tức hướng xuống dưới tìm kiếm. Hồ bơi trong hoa viên
khách sạn toàn là người, cô rốt cuộc lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Giờ khắc này, đoàn người
Nguỵ Tông Thao đã xuyên qua rừng rậm. Hình dáng núi non càng ngày càng
rõ ràng, thành công gần ngay trước mắt. Thôn dân chỉ vào đất đai ở dưới
chân, nói: “Có rất nhiều mìn, năm đó chúng tôi đi theo nhà khoa học tiến vào nơi này, từng có người chết.”
Bọn họ còn nhớ rõ tất cả
hình ảnh của năm đó, rất nhiều người cầm dụng cụ dò xét mìn tiến vào
rừng rậm từng bước một. Sau khi trải qua muôn vàn khổ cực thì tất cả tâm huyết lại bởi vì một trận đất đá trôi mà bị huỷ hoại trong chốc lát.
Thôn dân thổn thức không thôi, đang muốn tiếp tục cảm khái thì đột nhiên phát hiện phía sau thật im lặng. Bọn họ nhìn lại, không khỏi sợ hãi
thất sắc, chỉ thấy Nguỵ Tông Thao và Trang Hữu Bách đang giơ súng lục
lên đối diện với hai người bọn họ.