Dư Y nhớ rõ A Sâm – anh
ta là trợ thủ đắc lực của Quách Quảng Huy, tất cả mọi người mất liên lạc với Quách Quảng Huy, chỉ có anh ta còn có thể nhắn mệnh lệnh dùm Quách
Quảng Huy. Hiện giờ anh ta toàn quyền xử lý công việc của khu giải trí
Kim Huy, cũng bởi vì vậy Dư Y mới cố ý qua lại thân thiết với người yêu
của anh ta là Trần Phi Lệ. Dư Y từ đầu đến cuối cảm thấy khó tin: “Anh
nói vở kịch này là A Sâm tự đạo diễn, giết Quách Quảng Huy rồi giết anh? Nhưng đây là vì cái gì, chẳng lẽ hắn ta vì Kim Huy? Giết các anh thì có thể được Kim Huy?”
Cô liên tiếp hỏi câu hỏi. Nguỵ Tông Thao liếc nhìn thi thể của Quách Quảng Huy một cái, nói: “Em
hẳn là có thể nhìn ra quyền lực của A Sâm lớn bao nhiêu ở Kim Huy, hắn
ta có quyền đại diện Quách Quảng Huy, chỉ có một chút này cũng đủ để
chứng minh địa vị của hắn ta.”
Ngày hôm qua mưa to không ngớt, mùi thối của xác chết bị phai nhạt đi không ít, hôm nay trời
quang mây tạnh thì đã dần dần rõ rệt. Nguỵ Tông Thao nhíu mày, có chút
đăm chiêu: “Quách Quảng Huy và Lý Tinh Truyền có hiệp nghị, chuyện này
mọi người đều biết, nếu ông ta khi không qua đời thì khu giải trí Kim
Huy vẫn có thể dựa theo hiệp nghị xử lý, đây là thứ nhất.”
Quách Quảng Huy có ý lui
về ở ẩn, giải trí Kim Huy giống như vừa bán vừa tặng. Tiền tài đối với
ông ta mà nói không tính là gì, ông ta càng coi trọng uy tín hơn, bởi
vậy lần hợp tác này đã khiến truyền thông hết sức chú ý đến. Nếu ông ta
xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kế hoạch khi còn sống của ông ta nhất
định có thể tiếp tục thi hành xuống.
“Thứ hai, ở Campuchia này còn không có người dám ra tay với Quách Quảng Huy, nếu ông ta bị hại
thì chính phủ sẽ đứng ra truy tìm thủ phạm trước tiên.”
Nguỵ Tông Thao nói được
một nửa, dừng một chút không nói tiếp, Dư Y thay anh nói hết: “Cho nên
hắn ta tự đạo diễn vở kịch này, lừa anh và Lý Tinh Truyền tới đây, khiến cho mọi người nghĩ là nhóm các anh tự giết lẫn nhau, Quách Quảng Huy đã chết, anh cùng Lý Tinh Truyền làm ‘hung thủ’ cũng đã chết, chính phủ
không cần điều tra nữa, hiệp nghị cũng không tiếp tục tiến hành được, mà A Sâm là trợ thủ đắc lực nhất của Quách Quảng Huy khi còn sống, tự
nhiên có thể tiếp nhận hết thảy.”
Nguỵ Tông Thao nhướng mày, khen ngợi nói: “Thông minh!”
Dư Y và anh rất ăn ý,
không biết bắt đầu từ khi nào, anh không cần nói hết câu thì Dư Y đã có
thể hoàn toàn lĩnh hội được ý tứ của anh. Trong hơn ba mươi năm tuổi đời của anh, anh chỉ có thể cảm nhận được sự tuyệt vời như thế này từ Dư Y.
Dư Y đột nhiên nghĩ đến: “Vậy Trần Phi Lệ đã phối hợp với A Sâm cố ý gạt em?”
“Không cần thiết.” Nguỵ
Tông Thao nói: “A Tán cũng đã điều tra qua Trần Phi Lệ này. Anh đoán
Trần Phi Lệ cũng chỉ là bị lợi dụng, A Sâm này…” Anh cười khẩy: “Anh
ngược lại đã xem thường hắn.”
Hắn ta có thể bày ra đại
cuộc này, mưu tính có thể thấy rành rành. Hàng năm Quách Quảng Huy đều
phải đến tế lễ người vợ đã mất, hắn ta hẳn là dựa theo khi đó mở ra kế
hoạch, kiên nhẫn dợi đến tháng mười. Sự rời đi của Quách Quảng Huy đã
khiến cho một số quan lớn của chính phủ biết được, sẽ không dẫn đến nghi ngờ của người khác, rồi mấy người Nguỵ Tông Thao rốt cuộc tới. Bảy ngày trước hắn ta xuống tay, thời gian vừa vặn, tất cả đều tiến hành không
thể nhận thấy được.
Vô cùng có khả năng là
Quách Quảng Huy trúng đạn lúc chạy trốn, vô ý ngã xuống sườn núi, sau đó thì trốn ở nơi này. Mà mấy ngày nay mùa mưa còn chưa qua, mưa to rất dễ dàng cọ rửa sạch sẽ dấu vết, bởi vậy thi thể của ông ta vẫn không bị
phát hiện. Thế nhưng ngày hôm qua lại khiến cho Nguỵ Tông Thao vô tình
đi vào nơi này.
Dư Y nghĩ đến A Tán và
chú Tuyền, tim liền vọt lên cổ họng. Trước mắt, nhiệm vụ quan trọng của
bọn họ là rời đi, không biết nơi này còn có bao nhiêu lính đánh thuê. A
Sâm cố tình đuổi tận giết tuyệt, hiện giờ bọn họ chỉ có thể tự cứu mình.
Nguỵ Tông Thao an ủi nói: “A Tán và chú Tuyền nhất định không có việc gì.” Anh lấy bộ đàm của Dư Y qua, thoáng điều chỉnh thử một chút, nhưng không có nói vào bộ đàm.
Ngày hôm qua, Dư Y liên
lạc kịp thời cùng mấy người kia, lúc ấy Jack còn đang giao chiến ở trong rừng. Hiện giờ chưa biết Jack sống chết, bọn họ lại không thể tuỳ ý để
lộ hành tung, may mắn là mấy người kia kinh nghiệm dồi dào, một chút
liền hiểu rõ. Hiện giờ bộ đàm đã vô dụng, nhưng mà Nguỵ Tông Thao và Dư Y đã đợi một đêm vẫn không thấy bọn họ tới tìm, đợi thêm nữa chung quy
không phải là biện pháp, cuối cùng có lẽ là chờ tới bọn lính đánh thuê.
Mà rời đi lúc này sẽ có thể hụt bọn họ, thêm nữa là Trang Hữu Bách không thể đi lại, bọn họ dường như đã lâm vào khó cả đôi đường.
Ngay lúc này Trang Hữu
Bách lại mở miệng: “Tổng giám đốc Nguỵ, anh cùng cô Dư đi trước đi, tôi ở tại chỗ này chờ bọn họ.” Sắc mặt anh ta tái nhợt, đã rất suy yếu, bất
quá tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ tiếp tục chờ thì chân của anh ta có khả năng khó giữ được.
Dư Y đột nhiên đi tới,
ngồi xổm xuống nhìn vào chân anh ta. Nơi miệng vết thương thịt đỏ lên,
bên trong chôn một viên đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi chân của
anh ta. Cô liếc nhìn Trang Hữu Bách một cái, nói: “Chúng tôi không đi,
cùng nhau chờ.”
Cô sờ sờ súng lục vẫn
luôn nhét ở trong túi quần, trong lòng bình tĩnh. Tuy rằng tối hôm qua
không có bắn trúng viên đạn nào cả, nhưng ít nhất cô có thể điều khiển
được súng, cô có thể tự bảo vệ mình, không có gì đáng để sợ.
Đầu vai căng chặt, tay
của Nguỵ Tông Thao bóp lấy vai cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười
nhìn Dư Y, xoa nhẹ một mái tóc rối của cô một chút.
Sắc trời từ mờ tối cho
tới sáng tỏ, trời xanh không mây, rừng cây rốt cuộc tỉnh lại trong sớm
tinh mơ, trên lá cây còn đọng nước, trong không khí đều là mùi bùn đất.
Nguỵ Tông Thao lấy ra
thức ăn còn lại không nhiều lắm, chia đều cho Trang Hữu Bách và Dư Y. Dư Y hối hận trong ba lô không có chuẩn bị thức ăn, ba lô quá nặng nên
Jack có lòng tốt gánh phần trọng lượng thức ăn cho cô, ai có thể ngờ cô
lại đi lạc với Jack.
Dư Y nhìn bánh bích quy
giảm đi ở trong tay, đút vào miệng anh một miếng, thấy anh nhíu mày thì
cô lại hung hăng đút một miếng nữa. Nguỵ Tông Thao hết cách, chỉ có thể
nuốt bánh vào bụng, quay đầu thấy Trang Hữu Bách chỉ ăn hai miếng, anh
ra lệnh nói: “Ăn sạch sẽ!”
Ăn xong bữa sáng, thời
gian đã nhanh chóng đến bảy giờ. Dư Y vừa mới đem thức ăn còn lại nhét
trở vào ba lô thì đột nhiên chợt nghe thấy trong bộ đàm truyền đến âm
thanh rè rè. Cô sửng sốt, cùng Nguỵ Tông Thao liếc nhìn nhau, ngay sau
đó chợt nghe thấy: “Anh Nguỵ, cô Dư?”
Giọng nói này giống như
từng quen biết, bộ đàm sẽ làm giọng nói nguyên thuỷ trở nên khác đi.
“Đừng chơi trốn tìm nữa, không bằng đi ra sớm một chút có thể đoàn tụ
sớm một chút với bạn bè của các người, ví dụ như A Tán, chú Tuyền, à,
còn có một vị xinh đẹp là cô Trần.”
Có người đột nhiên thét
chói tai, tiếp theo đó là tiếng la của Trần Nhã Ân, A Tán và chú Tuyền.
Nguỵ Tông Thao vụt đứng lên, ngay cả Trang Hữu Bách cũng biến sắc, ngồi
nhanh dậy.
Người ở đầu kia đúng là kẻ đứng sau màn đạo diễn tất cả—A Sâm!
Khoảng cách truyền tin
của bộ đàm có hạn, A Sâm có thể cùng bọn họ đối thoại, chứng minh hắn ta hiện đang ở đây trong vòng mấy km. Hắn ta cũng không biết Nguỵ Tông
Thao đang ở nơi nào, tất cả đều là vì muốn dụ anh ra, cuối cùng hắn nói: “Đúng rồi, còn có vài người bạn của cô Dư, không biết người đang ở đâu? Anh Jack mất máu rất nhiều, cần lập tức cứu chữa.”
Lòng Dư Y căng thẳng, hỏi Nguỵ Tông Thao: “Làm sao bây giờ?”
Nguỵ Tông Thao suy nghĩ
một lát, nhìn thoáng qua Trang Hữu Bách, để lại súng lục cùng đạn, rồi
nhanh chóng lắp đạn vào trong hai cây súng trường, cầm súng trường lên,
lúc này mới nói với Trang Hữu Bách: “Cậu chờ ở chỗ này.”
Nói xong thì anh dắt tay Dư Y, mang theo cô đi ra ngoài khe núi.
Diện tích khu vực gài mìn trong rừng rậm được trải rộng khắp nơi, địa hình phức tạp, đường đi tới thành cổ có giới hạn, chỉ cần thăm dò vị trí phân bố mìn là có thể
tránh đi nguy hiểm này. Năm đó, hai người thôn dân này đi theo đội khảo
cổ khảo sát mấy tháng, đã sớm ghi nhớ được bản đồ mô tả của đội khảo cổ. Đến tột cùng là có bao nhiêu khu vực gài mìn, đội khảo cổ còn chưa có
tra xong, nhưng những khu vực nào có gài mìn thì sẽ không sai lầm.
Nguỵ Tông Thao mang theo
Dư Y đi khoảng chừng bốn năm chục phút. Hai người đã sớm ướt đẫm mồ hôi, đầu kia của bộ đàm lại không có âm thanh gì, xem ra bọn họ đã đi ra
khỏi phạm vi truyền tin của bộ đàm.
Phía trước là một mảnh
rừng cây thưa thớt, xa xa có thể thấp thoáng thấy được cuối rừng không
có đường đi. Nơi đó có thể là một mảnh đất bằng , cũng có thể là vực sâu thăm thẳm. Phía đông của bọn họ là dốc núi, mấy tháng trước mưa rơi
liên tiếp, đất nơi này trở nên xốp, thỉnh thoảng còn có tảng đá nhỏ rơi
xuống.
Phóng tầm mắt nhìn ra,
cách khoảng không là hình dáng một dãy núi. Đêm qua tối đen như mực, Dư Y không ngờ mình đã đi được sâu như vậy.
Nguỵ Tông Thao lấy la bàn trong ba lô của Dư Y để xác định phương hướng. Anh nhìn quanh bốn phía, đầu tiên các định vị trí khu vực gài mìn, nói: “Phía trước có thể có
mìn, anh sẽ dẫn A Sâm tới nơi này.”
Anh nhìn một vòng, chỉ vào phía đông vách núi, nói: “Em đi về phía kia, đến trên sườn núi, cách nơi này xa một chút.”
Dư Y đã đoán được anh
muốn làm cái gì, cô nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh: “Không được, anh
không thể làm như vậy!” Anh nắm tay cô đi vào nơi này, rồi lại kêu cô
trơ mắt nhìn anh đứng trên mìn?
Nguỵ Tông Thao nói: “Ngày hôm qua anh đã hỏi dân làng, có rất nhiều khu vực gài mìn, anh ta rất
quen thuộc với khu này, mỗi một điểm anh ta đều nhớ rõ, phía rừng rậm
này giống với miêu tả của anh ta.”
“Vậy cũng không được, chỉ cần anh ta nhớ sai một chút, hoặc là anh nhớ sai một chút, anh muốn em
làm sao bây giờ!” Dư Y túm chặt lấy tay anh, nói cái gì cũng không bằng
lòng buông anh ra.
“Chú Tuyền nhìn anh lớn
lên, A Tán luôn trung thành và tận tâm với anh, anh không thể vì tự bảo
vệ mình mà không làm cái gì cả.” Anh vén tóc trên mặt Dư Y tới sau tai,
nói: “Nếu anh đã mang em cùng đến nơi này thì dĩ nhiên sẽ không để em
nhìn thấy anh chết. Nhỡ anh chết đi thì em liền nhảy từ trên sườn núi
xuống, anh đi đến đâu đều mang em theo!”
Môi Dư Y run rẩy, hốc mắt càng ngày càng đỏ, cô rốt cuộc khiến cho Nguỵ Tông Thao làm được đi đến đâu đều mang cô theo. Nhưng trong giây lát Nguỵ Tông Thao sẽ mạo hiểm
vì người khác.
Mây đen lượn lờ hội tụ,
mùa mưa ở Campuchia kỳ cục khó lường, một khắc trước còn có thể nhìn
thấy ánh nắng mặt trời sáng chói, ngay sau đó đã tiếp đón một trận mưa
to.
Nguỵ Tông Thao ngẩng đầu nhìn bầu trời, mày hơi nhíu lại: “Đứng ở triền núi gặp mưa thì em sẽ tránh ở đâu cho tốt?”
Anh thế nhưng hiện tại
lại suy nghĩ cho Dư Y sẽ bị mắc mưa hay không. Dư Y tức giận vỗ vào trên cánh tay anh. Nguỵ Tông Thao đột nhiên nghiêm mặt: “Nếu em gặp chuyện
không may, anh sẽ không lãng phí bốn mươi phút, anh sẽ lập tức đi gặp A
Sâm.” Anh hôn lên trán Dư Y một cái, nói: “Nghe lời anh, trốn lên phía
trên kia đi, làm dựa theo kế hoạch của anh, bảo vệ tốt bản thân! Muốn
mạng của anh, trước tiên phải coi hắn ta còn có thể bảo toàn tính mạng
của mình được bao lâu!”
Nguỵ Tông Thao thăm dò kỹ hướng đi, trong đầu liên kết từng điểm một với nhau, vạch ra tuyến
đường. Hai chân Dư Y như nhũn ra, dựa theo chỉ thị của Nguỵ Tông Thao,
lặng lẽ tránh ở trên sườn núi. Sườn núi thoai thoải, không hiểm trở chút nào, cỏ dại mọc thành bụi, thuận lợi cho ẩn núp, không những an toàn
còn có thể thấy rõ toàn bộ chiều hướng dưới sườn núi và rừng cây. Cô cầm chặt súng trường trong tay, trơ mắt nhìn Nguỵ Tông Thao càng chạy càng
xa. Bóng dáng cao lớn cường tráng kia đã mang cô từ Trung Quốc tới
Singapore, rồi từ Singapore đến Campuchia, mỗi một lần anh đều chuyển
nguy thành an. Anh là một người kiêu căng ngạo mạng như vậy, tuyệt đối
sẽ không để cho mình đi chịu chết. Anh nhất định đã nắm chắc!
Nguỵ Tông Thao chậm rãi
tự nhiên đi vào giữa rừng cây, xoay người đối mặt với hướng Dư Y cười
cười. Lúc này anh mới ngồi xổm xuống, dùng cành khô và lá cây trên mặt
đất nhóm lên một đống lửa.
Tro dập dờn và khói dày
đặc bay lên, dần dần hợp thành một khối mới mây đen. Ngụy Tông Thao đi
tới chỗ cuối đất bằng, tiếp tục đi về phía trước. Dưới chân chính là một mảnh nham thạch, độ cao cách mặt đất vượt xa vách đá anh leo đêm qua,
từ nơi này ngã xuống, xác suất sống còn cực kỳ nhỏ. Anh ung dung thản
nhiên nhíu nhíu mày, rồi quay lại giữa lần nữa, nấp sau một gốc cây,
kiên nhẫn chờ A Sâm tới.
Dư Y thấy Nguỵ Tông Thao
bình an đi tới mục đích, rốt cuộc có thể hít thở một lần nữa. Cô nắm
chặt áo, có chút giận Nguỵ Tông Thao tàn nhẫn. Một ngày trước anh sợ cô
nguy hiểm, không từ mà biệt. Một ngày sau anh lại muốn dẫn cô cùng đi
vào trong nguy hiểm. Làm sao anh có thể đối với cô như vậy?
Nguỵ Tông Thao trốn ở sau gốc cây, khoảng cách quá xa, anh đã không thể nhìn thấy Dư Y. Thời gian trôi qua từng chút, khoảng chừng nửa giờ, anh rốt cuộc nghe thấy bộ đàm phát ra âm thanh. A Sâm ở đầu kia nói: “Anh Nguỵ, khói này là anh châm
sao?”
“Thả thủ hạ của tôi ra ngay.” Nguỵ Tông Thao nói vào bộ đàm: “Nếu không, anh không thấy được tôi.”
“Vậy à? Nếu bây giờ tôi thả bọn họ ra, làm sao tôi biết được anh ở ngay tại nơi này?”
A Sâm nhìn trong rừng cây xa xa dâng lên khói dầy đặc, hắn ta không nhanh không chậm đi về phía trước.
Dư Y ngừng thở, cô chú ý
tới hơn mười người ở xa xa đi đến. Đầu của A Sâm cũng không rất cao,
đứng ở giữa có chút cao ngất. Mười mấy tên lính đánh thuê mặc quân phục
xanh lục, tay cầm súng trường, đi theo phía sau hắn ta. Ba người chú
Tuyền thì bị bọn lính đánh thuê trói hai tay, toàn thân đầy bùn, vô cùng chật vật.
Nguỵ Tông Thao nói: “Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu cà phê, dẫn theo mười ba tên thủ hạ.”
A Sâm nhìn về chỗ đống lửa, đến gần từng bước một. Nguỵ Tông Thao nói tiếp: “Tôi ở tại đây, anh thả bọn họ ra trước.”
A Sâm đi đến một nửa rồi đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn bốn phía trên mặt đất, cười nói: “Nơi này có mìn hay không?”
Hắn ta cảm thấy kỳ lạ,
đứng tại chỗ không hề di chuyển, bỗng nhiên giơ súng lục lên nhắm ngay
chú Tuyền, nói: “Nếu anh thấy tôi, tốt nhất nhìn rõ hiện giờ họng súng
của tôi chĩa vào ai. Tôi đếm tới ba, nếu anh không ra thì tôi liền nổ
súng.”
Nguỵ Tông Thao lạnh lùng
nói: “Tôi cũng đếm tới ba, nếu anh không thả bọn họ ra, tôi lập tức rời
đi. A Sâm, anh nên biết tôi là ai, anh cho là một mảnh rừng rậm như vậy
có thể làm khó tôi?”
A Sâm do dự, cẩn thận
quan sát phía trước. Đúng lúc này, hắn ta đột nhiên nhìn thấy xa xa có
một bóng dáng xẹt qua, không biết loé ra từ nơi nào, chạy nhanh về phía
trước. A Sâm lập tức ra lệnh: “Nổ súng!” Lính đánh thuê ở phía sau đều
giơ súng trường lên, hướng về bóng người phía trước bắn không ngừng. Chỉ chốc lát sau toàn bộ mười tên lính đánh thuê đều đi vào phạm vi rừng
cây, đạn không ngừng bắn ra từ họng súng.
Số lính đánh thuê đông
đảo, không cùng chạy trên một đường mà mười người tản ra, vừa bắn vừa
đuổi theo không bỏ, bóng người trong rừng rối loạn. Đúng lúc này, một
tên lính đánh thuê giẫm bước, còn chưa đi về phía trước thì mặt đất bỗng nhiên nổ “ầm” một tiếng, ánh lửa cùng khói dày đặc lập tức cuồn cuộn
bốc lên. Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì hai bên đồng
thời truyền đến tiếng nổ, “đoàng đoàng” hai tiếng. Lính đánh thuê hét
to, theo sau đó là thân thể chìm ngập trong đất đá nổ tung toé và khói
dày đặc. Tất cả biến hoá này khiến cho mọi người bất ngờ, A Sâm cuống
quít lui về phía sau, khiến cho hắn càng trở tay không kịp, dưới chân
đột nhiên sủi lên viên đạn, bùn đất bắn lên, trên đùi hắn lập tức truyền đến đau đớn. A Sâm thét to một tiếng ngã xuống đất, giơ súng lục lên
bắn loạn xạ. Ba tên lính đánh thuê lập tức nhìn bốn phía, nhanh chóng nổ súng khắp chung quanh.
Dư Y ghi nhớ lời nói của
Nguỵ Tông Thao: “Một khi mìn bị giẫm nổ thì em lập tức nổ súng
về phía
bọn chúng, giống như tối hôm qua. Đừng có sợ, cẩn thận đừng bắn trúng
chú Tuyền, chú Tuyền và A Tán là người thông minh, bọn họ sẽ thừa cơ
chạy trốn.”
Dư Y không nhìn rừng cây, không thèm nghĩ tới cảnh tượng nơi đó nữa, trong đầu chỉ có lời nói của Nguỵ Tông Thao. Thậm chí cô cũng không biết mình đã bắn bậy bắn bạ
trúng A Sâm, cô chỉ biết rằng mình phải ngăn vị trí đấu súng cách xa bọn chú Tuyền ra . Lổ tai cô rất đau, sức giật của súng trường quá lớn đối
với cô, hốc mắt cô dần dần ẩm ướt, miệng không ngừng niệm tên Nguỵ Tông
Thao. Cô cảm thấy rằng mình sắp sửa không chống đỡ nỗi, nhịn không được
muốn quay đầu nhìn về phía rừng cây, nhưng cô còn chưa hoàn thành nhiệm
vụ, cô mới nổ mấy phát súng. Nguỵ Tông Thao đã nói anh sẽ tìm đúng tuyến đường nhanh chóng trở lại, anh không thể lưu lại nguy hiểm cho chính
mình. Xa xa, dường như chú Tuyền và A Tán đã có hành động, Dư Y không
thấy rõ bọn họ đang làm cái gì, chỉ biết là bọn họ cấp tốc quặt ra đằng
sau, đánh về phía hai tên lính đánh thuê. Ngón tay cô đã cứng ngắc, họng súng không dám ngắm ngay người. Đúng lúc này, phía sau lưng đột nhiên
ấm áp, Dư Y kinh ngạc quay đầu: “Nguỵ Tông Thao!” Cô sửng sốt, dĩ nhiên
không nhớ tới súng trường ở trong tay.
Súng trường bị người
nhanh chóng đoạt qua. Người tới nằm sấp xuống đất, nhanh chóng nổ một
phát súng. Chỉ nghe thấy một tiếng vang chói tai, xuyên qua mây đen trên đỉnh đầu, mưa phùn đang rơi. Dưới sườn núi, A Sâm đã ngã xuống đất, ba
tên lính đánh thuê còn lại đang đánh nhau cùng chú Tuyền và A Tán. Súng
trường liên tiếp bắn ra ba phát đạn, thành công bắn trúng hai người, đến khi bóp cò súng lần thứ tư thì rốt cuộc đạn trong súng trường đã hết.
Trần Chi Nghị quay đầu nhìn Dư Y với hai mắt đẫm lệ mịt mù, nói: “Đừng sợ, anh đã báo với trợ lý Lâm.”
Ót anh vẫn còn dán băng
gạc, trên áo cùng ống quần đều bẩn bùn, tươi cười sáng lạn. Nhìn thấy Dư Y rơi lệ, anh nắm lấy tay cô một chút, Dư Y đột nhiên rút ra, đứng lên
nhìn về phía rừng cây xa xa. Nơi đó có một làn khói dày đặc, đâu còn có
thể nhìn thấy bóng dáng của Nguỵ Tông Thao.
Dưới sườn núi, cả ba tên
lính đánh thuê ngã xuống đất, A Tàn và chú Tuyền thở hồng hộc, vừa nhìn
quanh bốn phía tìm người bắn lén vừa mở trói cho Trần Nhã Ân, bỗng nhiên chợt nghe người nào đó la lớn: “Nhanh đi tìm A Tông, nhanh đi tìm A
Tông!”
Ba người chú Tuyền ngẩng
đầu mạnh theo tiếng la, thấy trên sườn núi có một bóng người nhỏ xinh,
dường như đang giãy dụa hướng về phía chân núi, bên cạnh có một người
đang ôm lấy cô, không cho cô đi. Chú Tuyền bỗng nhìn về phía rừng cây,
hô lên: “Tìm anh Nguỵ nhanh lên!”
Không ai biết khói dày đặc dưới rừng kia là như thế nào, cũng không biết là có còn mìn chôn chưa nổ hay không.
Sức sát thương của mìn
rất lớn, sườn núi tựa như bị chấn động, bầu trời u ám, chú Tuyền quyết
định thật nhanh: “Các người mang cô Dư rời đi, tôi đi tìm ông chủ!”
A Tán cũng hô lên: “Các người đi trước đi, tôi đi tìm người!”
Anh ta và chú Tuyền, hai
người đều ở lại, thề sống chết cũng phải tìm ra Nguỵ Tông Thao. Dư Y còn đang ở trên sườn núi, không chút nghĩ ngợi muốn xông xuống, Trần Chi
Nghị ôm chặt lấy cô, Dư Y quát to: “Anh buông tay ra cho tôi, anh buông
tay ra cho tôi, có nghe hay không!”
Trần Chi Nghị hung hăng dùng sức: “Không buông!”
Anh phải lập tức mang Dư Y rời khỏi nơi này. Anh thật vất vả chạy từ bệnh viện tới, thật vất vả
mới có thể dựa theo làn khói tìm được Dư Y, dù thế nào đi nữa cũng không bằng lòng buông tay. Làn khói dày đặc kia ngăn cách Dư Y, từ nay về sau không còn có sự tồn tại của Nguỵ Tông Thao.
Giờ phút này Dư Y cực kỳ
hận Trần Chi Nghị. Anh ta rõ ràng biết đầu sỏ phía sau là A Sâm, rõ ràng biết mục đích của A Sâm, nhưng cố ý không làm cái gì cả, muốn cho Nguỵ
Tông Thao đi tìm cái chết. Dư Y nghiến răng nghiến lợi: “Anh ấy chết tôi cũng sẽ không yêu anh!”
“Không cần!” Ánh mắt Trần Chi Nghị đỏ ké, có lẽ là bị khói trong rừng cây hun, đốt đi mặt nạ dịu
dàng của anh ta. Một tháng trước, khi anh điều tra Quách Quảng Huy đã
điều tra được mục đích của A Sâm. Anh chính là muốn Nguỵ Tông Thao đi
chịu chết, thì sao chứ, anh chỉ cần lưu lại Dư Y. Vẻ mặt của Trần Chi
Nghị tàn nhẫn, lực ôm lấy Dư Y càng tăng thêm: “Anh không cần em yêu
anh, anh chỉ muốn em đi theo anh!”
“Tôi điên rồi mới đi theo anh…Đừng…” Dư Y đột nhiên bị anh ta hôn lấy, mắt trợn trừng không dám
tin. Qua hai giây, cô lập tức phản ứng lại, hai tay để ở ngực anh ta lập tức dùng sức. Trần Chi Nghị chưa bao giờ dữ như vậy, muốn cắt đứt miệng của cô. Giờ phút này trong đầu anh ta trống rỗng, quên Dư Y vì ai mà
đến Singapore, vì ai mà đến Campuchia, cũng quên là Dư Y vì ai mà liều
chết muốn xông vào khu rừng rậm này. Anh ta chỉ nhớ rõ vài phút trước
đây Dư Y nằm sấp ở trong bụi cỏ, một cô gái được nuông chiều từ bé, vậy
mà ăn mặc lôi thôi như thế, bò lếch ở nơi rắn rết thường hay lui tới như thế này, sử dụng súng trường, thứ mà vốn cả đời cô ấy cũng không thể
nào đụng tới. Những thứ này cô ấy chỉ là vì một người, vì Nguỵ Tông Thao kia, không phải vì anh. Anh bảo hộ cô nhiều năm như vậy, yêu cô cả đời, cô cười anh cũng cười, cô khóc anh đau lòng. Anh thậm chí muốn dâng cả
bầu trời cho cô, muốn hai tay dâng lên mạng của chính mình, nhưng mà cô
tâm tâm niệm niệm chỉ có người đàn ông kia.
Dư Y liều mạng giãy dụa,
môi đã phát đau, hai chân lảo đảo tựa như có thể ngã xuống sườn núi bất
cứ lúc nào. Hương vị trong miệng rất xa lạ, Trần Chi Nghị không hề bận
tâm cô đau hay không. Nước mắt Dư Y tiếp nối, hai tay ra sức đánh đấm,
giữa hỗn loạn đột nhiên nghe thấy một tiếng rống to: “Buông cô ấy ra!”
Dư Y ngẩn ra, bỗng chốc
dừng tất cả động tác, ngay cả Trần Chi Nghị cũng ngừng lại. Hai người
cùng quay đầu thì thấy dưới sườn núi có một người đàn ông đứng dựa vào
vách núi, trên người lôi thôi lếch thếch, đứng cũng không vững, sắc mặt
xanh mét. Bọn chú Tuyền hô lớn: “Anh Nguỵ!”
Dư Y đẩy mạnh Trần Chi
Nghị ra, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, tất cả đều tập trung ở
dưới chân. Cô nhanh chóng chạy xuống sườn núi, dưới chân liên tục trượt, trong lòng trong mắt đều là người đàn ông ở dưới sườn núi kia.
Vẻ mặt Nguỵ Tông Thao
bình tĩnh, nhưng động tác thì đi trước vẻ mặt một bước, lập tức đi về
phía Dư Y. Chưa đi được vài bước thì anh đã giang hai tay ra, bị quán
tính xông tới mà lui về sau một bước.
Anh đứng không được vững
vàng như bình thường, nhưng Dư Y cảm thấy anh cao lớn hơn bất cứ lúc
nào. Hai cánh tay cô đang run rẩy, ôm chặt lấy Nguỵ Tông Thao, Nguỵ Tông Thao cũng ôm chặt cô. Sau lưng bị lực nổ của mìn đánh rách da, đang
chảy máu nhưng anh lại không có cảm giác đau đớn gì, môi không ngừng
chạm vào đỉnh đầu Dư Y. Anh đã rất sợ hãi, thiếu chút nữa là đã ngã
xuống vách núi kia, tiếng nổ không ngừng ở sau lưng, anh chạy dựa theo
tuyến đường mình đã vạch ra, trong đầu luôn nghĩ tới Dư Y. Anh vòng một
vòng lớn, rốt cuộc vẫn bị lực nổ đánh té ngã trên đất, ngay cả một câu
cũng nói không ra.
Sống lại từ trong cái
chết, mất rồi lại được, chắc hẳn chính là cảm giác này. Nhưng Dư Y còn
chưa kịp cảm ơn trời thì bỗng nhiên biến cố xảy ra.
Một tiếng “đoàng” vang
lên, phía trước xuất hiện năm người, mỗi người tay cầm súng trường,
người cầm đầu chính là người đã lâu không thấy, Lý Tinh Truyền. Giờ phút này, Lý Tinh Truyền quần áo rách bươm, rất là nhếch nhác, hắn ta đến
gần liền giơ súng lên trước bắn A Tán một phát. Cánh tay A Tán bị bắn
trúng, nháy mắt súng trường rơi xuống. Chú Tuyền ở bên kia lập tức nổ
súng về phía Lý Tinh Truyền, nhưng mà khẩu súng trường này của tên lính
đánh thuê lại không có viên đạn nào, tiếp theo sau đó thì trên đùi đau
đớn, chú Tuyền đột nhiên đau kêu lên một tiếng ngã xuống đất.
Lý Tinh Truyền hung ác nhìn về phía Nguỵ Tông Thao, giơ súng lục lên nhắm ngay anh: “Không ngờ là tôi còn sống phải không?”
Hắn ta vốn đi theo sau
Nguỵ Tông Thao tiến vào rừng rậm, kết quả mới vừa đi không bao lâu thì
hắn và bốn tên thuộc hạ liền gặp phải lính đánh thuê. Hắn ta trốn suốt
một đêm, thiếu chút nữa là chết ở trong rừng rậm này rồi. Mới vừa rồi,
hắn ta nhìn thấy nơi này có khói bốc lên nên đã mạo hiểm tới đây tìm
hiểu, không ngờ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nguỵ Tông Thao nhanh
chóng kéo Dư Y đến phía sau mình. Lý Tinh Truyền bỗng cười lên: “Đường
đường là ông chủ Nguỵ, thế nhưng lại không để ý đến sự an nguy của mình, chắn ở trước một người phụ nữ, thú vị thật.”
Hắn ta thu hồi súng lục,
tràn đầy hứng thú nói: “Cô Dư, chúng ta lại gặp mặt, không bằng cùng ôn
lại chuyện xưa?” Súng lục trong tay hắn xoay vòng, hắn ta lại đột nhiên
chĩa họng súng vào Nguỵ Tông Thao: “Nếu không muốn ôn chuyện thì người
đàn ông của cô sẽ chịu khổ!” Hắn vừa dứt lời thì lập tức bóp cò, “đoàng” một tiếng, một viên đạn nhanh chóng bắn vào đùi Nguỵ Tông Thao. Thân
mình Nguỵ Tông Thao lảo đảo một chút, Dư Y sợ hãi kêu lên: “A Tông!”
Lý Tinh Truyền lộ vẻ thất vọng: “Cô Dư thật sự nhẫn tâm, lúc trước tôi cứu cô ra từ trên giường
của người khác, nhưng cô lại vong ân phụ nghĩa như vậy, chỉ ngây ra ở
trên giường của một một tiếng đồng hồ.” Hắn ta lại cười cười: “Tiếc là
tôi đối với cô Dư nhớ mãi không quên, hiện giờ còn nhớ rõ thân thể của
cô, muốn cùng cô ôn lại chuyện, không bằng ngay tại trước mặt anh Nguỵ
đây?”
Bốn tên tuỳ tùng ở phía
sau cười vang. Dư Y giận không sao kềm nén được, trên cổ tay đột nhiên
căng thẳng. Màng tang của Nguỵ Tông Thao đổ mồ hôi, anh nhéo tay cô một
cái. Đầu kia bỗng nhiên có người mở miệng: “À, xem ra lời nói của đàn
ông cũng không thể tin.”
Ngừơi nói chính là Trần
Nhã Ân, tuy rằng có vẻ nhếch nhác, những vẫn xinh đẹp cao ngạo như
trước. Cô bị Lý Tinh Truyền ném sang một bên hồi lâu, giờ phút này rốt
cuộc mở miệng. Lý Tinh Truyền cười lớn: “Không, những lời tôi nói với em là sự thật!” Hắn ta nhìn về phía Nguỵ Tông Thao, cười nói: “Anh Nguỵ
nhất định không ngờ rằng người phụ nữ của anh đã đi theo tôi. Bây giờ
tôi muốn bạn gái của anh cũng đi theo tôi, tôi muốn từ từ tra tấn anh,
cho anh nhìn thấy lòng của anh chảy máu đến chết, mà bạn gái của anh sẽ
khoan khoái ở dưới thân tôi!”
Trần Nhã Ân chậm rãi đi
về phía hắn ta, khoé miệng mỉm cười, dĩ nhiên vẫn có chút không vui: “Lý Tinh Truyền, nói như vậy, anh nhất định muốn làm trò trước mặt tôi?”
Lý Tinh Tuyền nhanh chóng túm cô ta qua, kéo cô vào trong ngực, đang muốn trấn an vài câu thì đột nhiên cảm thấy trên tay cứng đờ, bị người bóp chặt, theo sau đó thì
súng lục rời khỏi tay hắn ta. Trần Nhã Ân đang ở trong ngực đột nhiên
lui về sau một bước, giơ súng nhắm ngay hắn ta, lạnh lùng nói: “Kêu
người của anh buông súng xuống!” Toàn bộ chỉ trong chớp mắt.
Lý Tinh Truyền không dám tin: “Nhã Ân?”
Còn chưa nói xong thì Nguỵ Tông Thao ở xa xa đột nhiên mở miệng: “Nhã Ân, lui lại đằng sau một bước.”
Trần Nhã Ân thế nhưng
nghe lời, lui lại đằng sau một bước, giữ khoảng cách an toàn với Lý Tinh Truyền. Ngay cả Dư Y cũng không hiểu, cô đỡ lấy Nguỵ Tông Thao, không
khỏi nhìn về phía Trần Nhã Ân.
Lý Tinh Truyền giận tái mặt: “Cô phản bội tôi?”
Trần Nhã Ân giống như
nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, cười nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng không
có phục tùng thì làm sao nói đến phản bội. Anh cố ý gọi điện thoại đến
quầy bar, mưu tính Ngô Văn Ngọc, để cho cô ta hãm hại cô Dư, tự cho là
thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết rằng anh Nguỵ đã sớm có
suy tính.”
Sau khi Ngô Văn Ngọc bị
mang đi Geylang, Nguỵ Tông Thao lại phái Trang Hữu Bách đến một lần nữa. Lần này Trang Hữu Bách mang theo hình của Lý Tinh Truyền đưa cho Ngô
Văn Ngọc nhận dạng. Lúc trước đúng là Lý Tinh Truyền gọi rượu, cô ta mới nghe được Smith nói với bạn của mình là ông ta có hứng thú với Dư Y.
Trần Nhã Ân nói: “Anh
muốn oan uổng tôi, nhưng đã tính sai lầm một bước. Anh muốn làm hại cô
Dư, gây chia rẽ quan hệ của tôi và anh Nguỵ, kêu tôi làm phản. Anh Nguỵ
lúc này mới tương kế tựu kế.”
Mỗi một lần đối đầu với
nhau đều là biểu hiện cho Lý Tinh Truyền xem. Các loại tin tức đều có
thể truyền tới tai Lý Tinh Truyền. Bọn họ giấu diếm mọi người là vì đề
phòng giờ phút này.
Lý Tinh Truyền nghiến
răng nghiến lợi, tiến lên một bước: “Cô cho là cô lấy súng chỉa vào
người tôi thì cô sẽ sống? Bọn họ vẫn có thể nổ súng như thường!”
“Chúng ta đây sẽ cùng chết chung!”
Trần Nhã Ân vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy Nguỵ Tông Thao hô: “Nhã Ân, lui về phía sau!”
Nhưng đã không kịp rồi,
ngay khi anh hô lên hai chữ cuối cùng thì Lý Tinh Truyền tiến nhanh lên
một bước, rốt cuộc phá bỏ khoảng cách an toàn. Hắn ta nhanh chóng bắt
lấy cổ tay Trần Nhã Ân, vặn một cái, họng súng hướng lên trên, viên đạn
bắn lên trên trời. Bốn tên tuỳ tùng ở phía sau lập tức nhắm họng súng
ngay Nguỵ Tông Thao và Dư Y. Nhưng vào giây phút đó đột nhiên liền nghe
một tiếng “đoàng”, đầu của một tên tuỳ tùng bị vỡ tung , máu lập tức
chảy ra. Trong lúc mọi người còn chưa có phản ứng lại thì đạn liên tiếp
được bắn về phía trước. Lý Tinh Truyền giữ chặt lấy Trần Nhã Ân chắn ở
trước người, vừa lùi về phía sau vừa nhắm họng súng về phía nơi đạn phát ra. Hắn ta vừa thấy liền kinh hãi, thế nhưng lại là Trần Chi Nghị!