Chuyển ngữ: Pussycat
***
A Thành từng sinh sống ở
Trung Quốc, cho nên tiếng Hoa của cậu nói không tệ, nghe không ra khẩu
âm Singapore. Trước khi đi Trung Quốc, cậu còn cố ý xin Trang Hữu Bách
chỉ dạy qua văn hoá Trung Quốc. Trang Hữu Bách suy nghĩ một chút, chỉ
nói hai chữ: “Mạt chượt.”
Mạt chượt, A Thành dĩ nhiên hiểu biết, nhưng mà cậu càng thích chơi bài tây hơn.
Bốn người bọn họ theo
Nguỵ Tông Thao đi Trung Quốc, kẻ trước người sau không hề có lý lịch
Singapore. A Thành ít nhiều biết một chút về thân thế của Nguỵ Tông
Thao, cậu thông cảm đồng thời càng thương hại cho tập đoàn Vĩnh Tân hơn, không biết tập đoàn này còn có thể giữ lại được bao lâu.
Nửa năm trước, Nguỵ Tông
Thao như là vừa làm vừa chơi, ngẫu nhiên đến tập đoàn Vĩnh Tân lay động
một chút. Người cô của anh trước mặt là một người, sau lưng là một người khác. Chú của anh thì mặt người dạ thú.
A Thành cảm thấy từ “Mặt
người dạ thú” này dùng cũng không thích đáng, nhưng cậu ta cũng không có sửa lại. Cậu tiếp tục chăm sóc cho ăn uống hằng ngày của Nguỵ Tông
Thao, thỉnh thoảng còn có thể đi công tác ra nước ngoài, hoặc là quay về Singapore một chuyến. Tóm lại, xuất nhập cẩn thận, giấu diếm chân tướng nhiệm vụ.
Sau đó Nguỵ Tông Thao cản một phát súng cho ông Robin, kế hoạch rốt cuộc bắt đầu.
Trước đó, Trang Hữu Bách
đã liên lạc với người đáng tin cậy, thuê một căn nhà ở Nho An Đường.
Nguyên bản của kế hoạch là chờ cho sau khi Nguỵ Tông Thao dàn dựng “Nguỵ Khải Nguyên hãm hại Nguỵ Tông Thao”, thì Nguỵ Tông Thao tới nơi này
“tránh né” thuận tiện nghỉ dưỡng. Nhưng mà một phát súng đỡ cho ông
Robin này đã đem lại hiệu quả càng thêm rõ rệt, kế hoạch được tiến hành
sớm. Nguỵ Tông Thao xử lý vết thương qua loa, muốn nắm lấy thời gian
chạy tới Nho An Đường.
Đêm giao thừa, bọn họ ăn được một chén canh chân gà đậu phọng.
A Thành từng tự kiểm
điểm, có phải tay nghề bếp núc của mình không giỏi hay không, cho nên
Nguỵ Tông Thao cần một cô đầu bếp nhỏ.
A Tán và Trang Hữu Bách
nhìn cậu giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh. A Thàng vốn cũng
không lý giải được ý nghĩa của hai luồng ánh mắt này, cho đến về sau cậu mới hiểu được – cậu vĩnh viễn không thể thay thế được cô đầu bếp nhỏ
này. Bởi vì nếu Nguỵ Tông Thao muốn cậu đi làm việc của cô đầu bếp nhỏ
này thì cậu sẽ chết không khuất phục!
Cậu là một người đàn ông
chân chính đó. Tuy rằng dì Hoa luôn trêu chọc bọn họ, nhưng mọi người
luôn rõ ràng, cậu là một người đàn ông chân chính. Cho nên không phải là cậu nên thấy may mắn vì Nguỵ Tông Thao là một người đàn ông bình
thường?
Cậu nhớ rõ có một ngày,
Trang Hữu Bách và A Tán còn chưa có quay về Nho An Đường, cô đầu bếp nhỏ đặc biệt chịu khó đi giặt ra mền, lên sân thượng đã lâu cũng chưa có
xuống, A Thành nổi lên nghi ngờ, chạy lên lầu nhìn, vừa thấy thì cậu cực kỳ hoảng sợ.
Nguỵ Tông Thao vậy mà để cho cô đầu bếp nhỏ ngồi ở trên đùi anh, hai người miệng đối miệng, thân mật khắng khít.
A Thành sợ hãi, nghiêng
ngả lảo đảo chạy về phòng khách, khiến bản thân mình nhất định phải bình tĩnh lại, ngàn vạn lần không thể lộ ra dấu vết trước mặt Nguỵ Tông
Thao. Cậu không muốn bị móc mắt!
Biểu hiện của cậu rất tốt, khiếm nhã chớ nhìn, khiếm nhã chớ nghe, khiếm nhã chớ nói. Cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đúng rồi, rốt cuộc là Nguỵ Tông Thao khiếm nhã với cô đầu bếp nhỏ, hay là cô ta khiếm nhã với Nguỵ Tông Thao?
A Thành lại làm một phần
ăn khuya, đói bụng đến không chịu được, miệng cũng rất thèm ăn. Cô đầu
bếp nhỏ dường như đang lấy lòng cậu, làm ca đêm trở về còn mang theo đồ
ăn cho cậu. Tuy rằng còn thua một chút với hương vị của quê nhà, nhưng
cái này cũng đủ làm cho cậu đỡ thèm.
Cậu hỏi Nguỵ Tông Thao có muốn ăn không, Nguỵ Tông Thao lắc lắc đầu, liếc nhìn đồ ăn một cái, đột nhiên hỏi cậu: “Của Dư Y mua?”
A Thành sửng sốt, muốn
giải thích không phải là mình làm biếng, mà là cô đầu bếp nhỏ tốt bụng.
Ai ngờ Nguỵ Tông Thao nói: “Tiếp tục làm món ăn khuya, cô ấy cho cậu ăn
cái gì thì cậu cứ an tâm ăn đi.”
A Thành cảm thấy khó
hiểu, bất quá chuyện này cậu không bị lỗ gì, mỗi ngày cậu đều ăn đến no
nê, dáng người dường như có nguy cơ bị biến dạng.
Ăn được vài ngày, Nho An
Đường lại trời mưa, bọn họ cũng sắp chuyển nhà. Cậu không có cảm tình
với Trần Chi Nghị không biết sống chết kia. Người mù đều nhìn ra Trần
Chi Nghị thích cô đầu bếp nhỏ, nhưng cô đầu bếp nhỏ đã sớm cùng Nguỵ
Tông Thao hôn môi, anh ta đã tới trễ.
A Thành vâng lệnh tham
gia đánh bài hữu nghị, rất phấn khởi, rất chờ mong, rốt cuộc có thể đã
ghiền. Tiếc là trận đấu khiến cho anh thất vọng, không hề có tính khiêu
chiến, có muốn thua cũng không thua được. Cho đến khi cậu thắng xong,
quay đầu lại thì đã không thấy Nguỵ Tông Thao và cô đầu bếp nhỏ đâu.
Ban đêm mưa to tầm tã,
bọn họ bị ngăn ở bên ngoài ngôi nhà cổ. A Thành cảm thấy rất thê thảm,
không có nơi nào để đi. Cậu bàn bạc cùng A Tán, mua một chút bia và đậu
phọng, tiêu phí thời gian giống như bà con ở Nho An Đường. A Tán cảm
thấy khả thi, hai người tìm một phòng khách sạn nhỏ, vừa uống liền uống
đến hơn nửa đêm. Cho đến khi bọn họ trở lại nhà cổ lần nữa thì A Thành
sợ đến ngây người.
Cậu khẳng định là say
rượu hoa mắt, ngôi nhà cổ sao lại sụp đổ như thế, cây đại thụ kia sao
lại ngã xuống. Trái lại, A Tán không có ngạc nhiên gì, vỗ vỗ vai cậu,
yên lặng nhìn về phía trước, cô đầu bếp nhỏ bị Nguỵ Tông Thao nhét vào
trong xe.
Á, cô đầu bếp nhỏ bị đóng gói!
Cô đầu bếp nhỏ bị đóng
gói mang đi dường như trở nên có chút khác thường. A Thành cảm thấy cậu
không thể lại tiếp tục kêu cô ta là cô đầu bếp nhỏ nữa, phải kính trọng
kêu cô ấy là “cô Dư”. Nhiều năm như vậy, bên cạnh Nguỵ Tông Thao rốt
cuộc xuất hiện một người phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ khiến cho
anh ấy để ở trong lòng. Tại thời điểm mấu chốt như thế này, thế nhưng
anh ấy lại mang theo một người phụ nữ ở bên cạnh.
A Thành trở thành một
người hầu, ham muốn mua sắm của phụ nữ thật đáng sợ. Cậu đã vài lần muốn phản đối tình huống này một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Nguỵ
Tông Thao nhìn Dư Y thì cậu cái gì nên nói cũng không nói được. Cái loại ánh mắt này, nhất định ngay cả chính Nguỵ Tông Thao cũng không có phát
hiện được.
Trong mắt không có thế giới, chỉ có cô ấy.
Bởi vậy khi Dư Y chạy
trốn, lúc những món hàng xa xỉ mà cô ấy
đã mua xuất hiện trước mặt Nguỵ
Tông Thao, A Thành đã sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Người đàn ông này, cho
tới bây giờ vui buồn đều không có hiện ra, nhưng trong thời gian này,
người đàn ông thường cười to trước mặt khi Dư Y làm trò, lại trở về lạnh lùng. Anh ra lệnh một tiếng, triệu tập tất cả thế lực, đào ba thước đất cũng phải tìm ra một người phụ nữ.
Dư Y, Dư Y, không có ảnh
chụp của cô, không có tin tức gì khác của cô, chỉ có trên bìa tạp chí
của Hong Kong đăng ảnh chụp cô mặc áo đầm dạ hội.
Ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía, đẹp không sao tả xiết.
A Thành lại nhìn thấy đĩa CD kia xuất hiện ở trên bàn lần nữa.
Cậu nhớ không rõ, cái đĩa CD này đã bị bỏ vào trong ngăn tủ vài năm, hiện tại nó bỗng nhiên từ
ngăn kéo trở về mặt bàn, có khi thậm chí xuất hiện ở tủ đầu giường, bên
cạnh còn có tạp chí đăng ảnh chụp Dư Y.
Dì Hoa đang quét dọn vệ sinh cùng cậu, cầm lấy tạp chí hỏi A Thành: “Đây là cái gì?”
A Thành từ chối trả lời.
Dì Hoa cũng rất thông minh, cười như không cười, nói: “Yên tâm đi, dì sẽ không nói cho bố già biết đâu. Dì thấy bố già bị A Tông chọc tức, cũng
không muốn biết. Cô nữ sinh nhỏ này rất đẹp đó, quên đi, coi như dì chưa có thấy qua.”
Bỏ tạp chí xuống, dì ấy
lại kỳ quái cầm lên đĩa phim: “Chẳng lẽ là cái loại phim đó sao? Ôi!” Dì ấy miệng đầy ghét bỏ, nhưng vẻ mặt thì lại nóng lòng muốn thử, cầm lấy
đĩa phim muốn tìm máy để mở lên xem. A Thành vội ngăn dì ấy lại: “Cái
này có thể là bí mật của công ty, không thể xem!”
Dì Hoa bỏ đĩa phim ra, vỗ vỗ ngực khen A Thành: “Đúng đúng, thật tốt là có cậu nhắc nhở!”
Đĩa CD bí mật xuất hiện ở đầu giường trong thời gian dài. Thật ra, A Thành cũng kỳ lạ lắm, cậu hi vọng nhanh chóng tìm Dư Y trở về. Thời gian gần đây không nên lại gần
Nguỵ Tông Thao, ngay cả cậu cũng cảm thấy sợ. Cậu tìm Trang Hữu Bách hỏi tình hình, đúng lúc Trang Hữu Bách đang gọi điện thoại. Sau khi cúp
điện thoại, Trang Hữu Bách day day đầu chân mày, nói: “Cái người phụ nữ
tên Mã Đế Na kia, ngay từ đầu một câu hỏi là ba câu không biết, bây giờ
nói tiếng Nhật với tôi, giả ngu giả ngốc. Tôi đã kêu người tới Thuỵ Sĩ,
nhốt cô ta tám mười ngày rồi nói sau!”
A Thành không đồng ý: “Cô ta là bạn của cô Dư, theo tính cách của cô Dư…Sau này nhất định sẽ trả thù!”
Trang Hữu Bách ngẩn ra,
cảm thấy A Thành đã thông minh lên rất nhiều so với ngày xưa. Đương
nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của mình A Thành.
Chậm chạp tìm không thấy
Dư Y, A Thành cũng thật đau đầu. Một tháng, hai tháng, ba tháng, lời nói của Nguỵ Tông Thao ngày càng ít. Bình thường anh ấy rất ít hút thuốc,
khoảng thời gian này anh ấy lại trường kỳ làm bạn với khói thuốc. Có đôi khi anh đứng ở ban công thật lâu, khói bụi đều bị gió biển thổi vào
phòng ngủ. Có đôi khi anh lại nằm trên boong tàu phơi nắng, trong tay là cuốn tạp chí kia.
Phong cảnh bên ngoài nhà
lớn là biển cả, mênh mông không giới hạn, tựa như nỗi cô đơn vô tận, ánh mặt trời rực rỡ cũng không cách nào làm ấm lên nỗi cô đơn. A Thành sắp
sửa nhớ không rõ một Nguỵ Tông Thao hay cười lớn; một Nguỵ Tông Thao hay ôm Dư Y ngồi ở trong vườn; một Nguỵ Tông Thao hay xem tờ báo đến một
hai lần, chờ Dư Y xuống lầu ăn điểm tâm; một Nguỵ Tông Thao đứng ở phía
sau sô pha, yên lặng nhìn Dư Y đang chú tâm vào ti vi; một Nguỵ Tông
Thao nửa đêm gọi cậu ra, bảo cậu đi làm món điểm tâm ngọt; một Nguỵ Tông Thao kêu tất cả bọn họ đóng cửa phòng lại, lập tức đi đến phòng tập thể dục; một Nguỵ Tông Thao cố ý thông qua một chút thời gian buổi trưa, đi chọn bông tai; một Nguỵ Tông Thao hôn Dư Y, coi bên cạnh như không có
người.
Vô số Nguỵ Tông Thao, không gian chỉ tồn tại một Dư Y, mà Nguỵ Tông Thao đã không còn Dư Y, chỉ còn lại một mình.
Lạnh lùng bình tĩnh, phảng phất giống như mười năm trước, khi A Thành gặp lần đầu.
Có vài lần A Thành đưa
cơm tới, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, cuối cùng có thể đụng đến máy tính
hoặc là đầu máy chiếu đĩa phim. Khi đó Nguỵ Tông Thao thường ở trong
phòng tắm, tắm rửa giữa ban ngày. A Thành không biết là anh tập thành
thói quen đó khi nào.
Cậu thấy số lần đĩa phim
này xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, cậu tò mò càng ngày càng
nặng. Có một lần cậu cầm đĩa phim, đang đi vào cõi thần tiên, thì cửa
phòng đột nhiên bị đẩy ra, cậu cả kinh thả lỏng tay, đĩa phim rơi xuống
đất “cạch” một tiếng. Cậu còn chưa kịp xoay người nhặt lên thì Nguỵ Tông Thao đã bước nhanh tới, vội đẩy cậu ra, giọng nói lạnh lùng: “Đừng đụng tới cái này!” Anh kêu A Thành ra ngoài, cửa phòng còn chưa đóng lại,
anh liền vội vội vàng vàng bỏ đĩa phim vào đầu máy. A Thành cuối cùng
cũng không biết trong đó là cái gì, nhưng từ hôm đó trở đi, cậu không
dám đụng tới đĩa phim đó nữa. Đĩa phim đó có một bí mật vô cùng lớn, một Nguỵ Tông Thao không ai biết được, Nguỵ Tông Thao này chỉ có thể tồn
tại trong không gian có Dư Y.
Có lẽ ngay cả chính Nguỵ Tông Thao cũng không biết có một anh như vậy tồn tại.