Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Anh Họ [2]


trước sau

2.

"Phục vụ tôi."

Ba chữ như sét đánh giải mã lệnh cấm trong đầu Karry, hắn cúi đầu phức tạp nhìn cậu thanh niên dụ hoặc tựa miếng thịt tươi ngon miệng, hô hấp loạn chuyển. Nhiệt độ nóng bỏng quanh quẩn giữa hai người cộng thêm biến hóa rõ rệt trong mắt người đối diện...Karry trầm xuống, hung hăng đẩy ngã cậu lên giường, từ phía trên khống chế tay cậu, nhìn sâu vào đôi mắt yêu nghiệt câu dẫn.

Mã Tư Viễn bị hành vi bất thình lình của hắn làm cho trở tay không kịp, gậy rung phía sau đâm vào sâu bên trong khiến cậu không nhịn được ngẩng đầu rêи ɾỉ, mồ hôi trong suốt lẳng lặng nhỏ xuống cổ, hầu kết nhô ra khẽ run rẩy chuyển động. Cậu nâng chân nhúc nhích người để thay đổi góc độ gậy rung, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bộ dạng vừa phóng đãng vừa mê người, ám ảnh trong đầu óc Karry.

"Em..." Hắn thấp giọng gọi một tiếng, Mã Tư Viễn hơi mờ mịt nhìn hắn, đột nhiên ngâm nga lớn mật, âm thanh khàn khàn hoàn toàn bị tình sắc bao phủ hung mãnh tấn công thính giác hắn. Karry dời mắt nhìn gậy rung được tiểu huyệt mềm mại nuốt trọn, vì bôi trơn mà tuột ra ngoài, huyệt nhỏ không muốn buông tha cố gắng mút lấy từng chút một, dịch lỏng sền sệt nhỏ xuống đùi trắng nõn, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vật phía trước cứng rắn. Khí quan đáng yêu chọc vào bụng hắn, qυყ đầυ run run tiết ra chất nhầy trong suốt.

Não bộ của hắn đình trệ hoạt động, sâu trong ruột gan điên cuồng cào bới ngứa ngáy khó nhịn, hắn không nghĩ được gì khác, vội vàng ngậm lấy vật dựng thẳng kia, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ ʍúŧ qυყ đầυ nhạy cảm, răng nanh cọ vào lỗ nhỏ cắn nuốt không ngừng. Mã Tư Viễn bị một màn này làm cho chấn động, ấm áp nóng rực cộng thêm cảm giác ướŧ áŧ phía trước lẫn phía sau làm cậu hưng phấn không chịu được, thân thể vốn dĩ mẫn cảm nay được cưng chiều chăm sóc càng thêm phấn khích, không tự chủ đưa đẩy trong miệng Karry, vật cứng một vòng lại một vòng trướng lớn.

Mã Tư Viễn nghĩ muốn bắn ở ngoài, không ngờ vẫn không chống cự được mà tiết ra trong miệng hắn, vô lực nằm trên giường hạ mắt nhìn hắn nuốt xuống toàn bộ dịch trắng tanh nồng. Karry quẹt ngang miệng, rút gậy rung ra ngoài, kéo theo dâʍ ŧɦủy̠ chảy xuống giường.

"Em...như thế này từ khi nào?"

Mã Tư Viễn tránh ánh mắt hắn, ổn định hô hấp xong liền nhấc chân muốn đá hắn, lại bị Karry bắt lấy. Lúc này anh họ rất ư là nghiêm túc, kiên định chất vấn cậu: "Bình thường em vẫn luôn như vậy sao?"

"Anh không thích có thể bước ra ngoài. Dù sao chúng ta cũng không thân quen gì."

"Anh là anh họ của em."

"Không có quan hệ huyết thống, còn không bằng bạn giường."

Mã Tư Viễn chỉ là tùy tiện nói ra, không nghĩ tới Karry lại tối tăm mặt mày, lật người cậu lại hung hăng chọc vào tiểu huyệt sưng đỏ đáng thương.

"Em để người ta chạm vào mình? Nơi này có bao nhiêu người nhìn thấy, hả? Em vốn dĩ không phải người như thế, Tiểu Viễn!"

"Tôi chính là như thế!! A!!! Ưm, a..."

Phản ứng bản năng huyệt nhỏ là lập tức hút lấy ngón tay Karry, Mã Tư Viễn vặn vẹo rêи ɾỉ, tràng bích nỗ lực giữ chặt ngón tay, đối với sự xâm nhập của ngoại vật lưu luyến không thôi. Cậu cắn môi nhìn Karry, nhếch mông đung đưa cố ý khiêu khích hắn:

"Anh cũng thấy rồi đó, anh chán ghét thì mau cút!!!" Cậu quát lớn, trong thanh âm còn kèm theo chút sợ hãi lấp liếm. Hắn sẽ lập tức rời đi sao? Ân, cậu không cần hắn, không cần!

"Uhm..." Ngón tay tại địa phương bí mật khẽ động vài cái, cơ thể cậu căng cứng, cảm nhận rõ ràng ngón tay ở trong người mình xoay tới xoay lui, gảy nhẹ nội bích, còn tăng thêm hai ngón, ba ngón...Cậu nằm úp sấp trên giường, chân mở rộng, giữa hậu đình mềm nhũn có thứ không ngừng ra vào, rất nhanh đã khiến cậu dấy lên kɦoáı ƈảʍ bị xâm lược.

Không được, còn chưa đủ, trống rỗng, phải có thứ gì đó lấp đầy...Mã Tư Viễn suy suyễn nghĩ, tê dại truyền tới từ phía sau làm cậu càng sâu sắc cảm thấy thiếu thốn. Bên tai có một hơi thở nóng rực phả vào khiến cậu run lên một chút, hé mắt nhìn Karry đang ở bên trên chế trụ mình.

Trên thái dương gân xanh đập bình bịch của hắn lăn xuống một giọt nước trong suốt, rơi tại khóe môi Mã Tư Viễn. Cậu không nghĩ ngợi nhiều liền vươn lưỡi liếm sạch, đầu lưỡi đỏ tươi đảo qua đảo lại trên cánh môi tiêm huyết, thôi thúc mong muốn dã thú của con người. Karry chăm chú nhìn cậu thật lâu, cuối cùng không thèm phản kháng nữa mà ngậm lấy đôi môi thốt ra những âm thanh bủn rủn tâm can, thô bạo gặm cắи ʍút̼ mát nó.

Côn ŧɦịŧ đặt tại cửa huyệt mấp máy đã sớm đứng thẳng, run giần giật cọ xát nếp uốn, đến lúc Mã Tư Viễn chịu không được chủ động tìm nó thì Karry đẩy mạnh thắt lưng, đưa vũ khí sắc bén cắm vào trong nơi nóng bỏng bức người phát điên. Hắn gấp rút chuyển động vòng eo tinh tế hữu lực, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, hảo hảo cảm nhận độ cuồng loạn hoan ái. Tiểu huyệt cực phẩm không làm hắn thất vọng, đáp lại hành động tích cực của hắn bằng sự siết chặt lấy lòng, phân bố dịch ruột non giúp hắn dễ dàng luật động.

Hắn giam giữ Mã Tư Viễn trong vòng tay, từ phía sau đâm rút không ngừng, quan sát vẻ mặt vừa thống khổ vừa mê đắm hỗn loạn của cậu, nghĩ tới trước đây cũng từng có người nhìn thấy cậu như vậy liền tức giận gia tăng lực đạo, côn ŧɦịŧ trong miệng dưới căng to thêm nữa, hung bạo tàn sát bên trong vách tràng.

"Ưhm, a, không được, quá nhanh,...a.. a.." Mã Tư Viễn không ngờ bản thân cũng có ngày bị nam nhân thao đến khóc lóc nức nở, nhưng xen lẫn cảm giác đau đớn nóng rát như muốn bốc cháy là kɦoáı ƈảʍ tê rần đến mức lỗ chân lông cũng thoải mái, cậu ba hồi nỉ non cầu xin dừng lại, bốn hồi thúc giục hắn làm mình chết đi, hướng hắn kịch liệt cầu bị thao, ngay cả một câu cũng nói ra không nguyên vẹn.

Karry âm trầm tách mông cậu ra, điên cuồng chà đạp tiểu huyệt nhũn nát, phát ra tiếng "ba ba" kèm theo âm thanh nước dính dấp mỗi lúc một nhanh. Mã Tư Viễn càng phóng túng hắn càng ra sức thao cậu, hắn muốn khiến cho người này chỉ có thể nhớ đến hắn, trên người đều tràn ngập mùi vị của hắn.

Cỗ chất lỏng nóng rẫy kinh người đánh sâu vào trong thân thể, Mã Tư Viễn không nhận nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng bắn ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ tuôn trào chảy xuống ga
giường, cùng với dâʍ ŧɦủy̠ làm cho giường ướt đẫm. Cậu chưa từng trải qua cái gì mãnh liệt như vậy, toàn thân thư sướng cũng là mệt mỏi, nhất thời lâm vào mơ màng, chỉ còn bản năng hô hấp dồn dập.

Mã Tư Viễn giãy giụa làm cho vật vẫn chôn trong hoa cúc cậu một lần nữa hồi máu, cậu giễu cợt nhắm mắt lại, buồn thanh nói:

"Kỹ thuật của anh rất tốt, phát tiết xong rồi thì biến khỏi tầm mắt tôi, cảm ơn."

Karry còn đang buồn bực vì cậu em trai nhà mình, nghe đến đây liền ngây ngẩn cả người. Hắn hoang mang nhìn cậu, nhổm dậy muốn nói gì đó, không ngờ vừa cử động lập tức nghe Mã Tư Viễn rên lên, cáu kỉnh liếc hắn một cái.

Trong mắt Karry, cái liếc mắt này chẳng những không có tính uy hiếp, ngược lại hắn lại nghĩ là cậu đang quyến rũ hắn. Chết tiệt!

Vì thế Mã Tư Viễn còn chưa nhận được đáp án xác định đã bị tiểu công đè ra quất tiếp, chỉ có thể nâng mông cho hắn thao, bị động nhận kɦoáı ƈảʍ kíƈɦ ŧìиɦ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, bên người đã không còn độ ấm của ai kia, cậu mê mang một lúc rồi cười tự giễu, thất thần trèo xuống giường mới nhận ra trên người đã được vệ sinh kỹ lưỡng, ga giường cũng thay rồi.

Xem ra anh họ là một bạn giường tốt tính. Cậu nhếch khóe miệng thất vọng nghĩ, về sau nên dùng vẻ mặt gì đối diện hắn.

Có lẽ là lạnh nhạt đi.

Như vậy, cá cược của cậu xong đời...

"Tiểu Viễn." Âm thanh từ tính gợi cảm của hắn truyền tới từ phía cầu thang, quả nhiên ngay sau đó Mã Tư Viễn trông thấy Karry đang cầm cái thìa cơm, lúc nhìn cậu ánh mắt hắn lóe lóe lên một chút: "Em thấy chỗ nào không khỏe?"

"Tôi ổn." Cậu đi ngang qua người hắn, cố ý bỏ qua ánh mắt sa sầm của hắn, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

Karry im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc Mã Tư Viễn đẩy cửa chuẩn bị ra khỏi nhà, hắn đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện được không?"

"Không có gì để nói."

"Tiểu Viễn..."

Cửa vô tình đóng sập lại.

Karry hơi đờ ra, sau đó cười khổ thở dài. Ai cũng cho rằng hắn lên thành phố là vì học đại học, có ai suy nghĩ hắn là vì Mã Tư Viễn nên mới come out không?

Năm đó hắn mười ba tuổi, lần đầu nhìn thấy đứa em họ xa lạ đứng bên cạnh cửa sổ đã thấy rộn ràng nhè nhẹ. Đứa nhỏ đó thực ngoan thực an tĩnh, khác hẳn với hai đứa em nghịch ngợm cổ quái của hắn, cũng khác hẳn mấy cô bé dễ thương trong xóm. Karry không thể khống chế mình thích Mã Tư Viễn, sau khi biết hắn không phải con ruột của ba mẹ càng ngăn không được phần tình cảm cấm kỵ này. Tiểu Viễn của hắn rất xinh đẹp, nếu hắn không nhanh chóng thổ lộ nhất định sẽ có người khác chen vào. Suy nghĩ của một đứa trẻ mười ba tuổi đương nhiên không được người lớn đồng ý, hắn còn nhớ rõ những ánh mắt miệt thị coi thường tính hướng của hắn, nhớ rõ châm chọc chế nhạo của hàng xóm láng giềng, cũng nhớ rõ Tiểu Viễn khi ấy không thèm để ý đến hắn chút nào đã dọn lên thành phố, để hắn tịch mịch đối đầu sự thật...

Cũng không thể trách em ấy, là do hắn không chịu nói ra.

Không nghĩ tới bây giờ đến được bên cạnh Tiểu Viễn, em ấy lại biến thành như thế. Tuy rằng Tiểu Viễn tiếp nhận hắn, nhưng rõ ràng giữa bọn họ chỉ có tìиɦ ɖu͙ƈ đơn thuần, muốn Tiểu Viễn thông qua hành động của hắn nhận ra tình cảm là chuyện không thể. Nghĩ tới thân thể mê người của Tiểu Viễn đã bị những người khác chạm qua, Karry chỉ muốn gϊếŧ sạch bọn chúng, đồng thời giáo huấn kẻ nào đã dạy em ấy dùng đồ chơi tình thú, đem Tiểu Viễn trở về bên cạnh hắn.

Karry cúi đầu che đi toan tính trong mắt, lẳng lặng nhìn về phía cửa chính.

Mã Tư Viễn nếu biết được suy nghĩ của anh họ, đảm bảo hộc máu té ngửa, cậu căn bản chưa từng kết giao bạn trai, càng miễn nói đến 419, chỉ có hắn là người đầu tiên áp cậu a!

Lúc này Mã Tư Viễn đang ngồi trong quán cà phê, mắt kính đen to đùng che khuất biểu cảm, nhìn có vẻ âm trầm lạnh lẽo thực chất là khẩn trương không được tự nhiên.

Người đối diện nhìn xung quanh, móc ra một cái hộp đen ngòm, bí hiểm nói:

"Đây là sản phẩm mới của công ty tôi, đảm bảo khiến bạn gái cậu bay lên thiên đường!"

Mã Tư Viễn không kiên nhẫn liếc đối phương một cái, bĩu môi: "Lần nào cậu cũng nói như thế."

"Hắc hắc, đây là nghiệp vụ của tôi nha, nào, mang về sử dụng đi, nếu trục trặc có thể gọi cho công ty khiếu nại." Người thanh niên nhỏ giọng cười đáng khinh: "Nói không phải ganh tỵ chứ, bạn gái của cậu thật nhiệt tình quá~"

Mã Tư Viễn theo ánh mắt thanh niên nhìn về phía mình, vô thức sờ sờ dấu đỏ trên cổ. Đêm qua Karry đích xác rất nhiệt tình, dọc người cậu hiện giờ đều lưu lại chuỗi hôn ngân xanh tím. Nhưng anh ta mà là bạn gái sao? Nằm mơ!

Mã Tư Viễn liếc cái hộp trên bàn, hỏi: "Lần này lại là cái gì đấy?"

"Hắc, lần trước cậu chê là sản phẩm thiếu sự đáng yêu còn gì." Thanh niên hất cằm về phía cái hộp, nháy nháy mắt: "Maid thỏ!!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện