Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Anh Họ [3]


trước sau

3.

Maid thỏ.

Mã Tư Viễn nhìn cậu thanh niên xinh xắn trong gương đội một cặp tai thỏ trắng muốt, dưới thân mặc cái quần con chữ T lộ ra tiểu thí thí sáng bóng, cái đuôi tròn lẳng phía sau đung đưa qua lại bán manh không giới hạn...Trên đầu hắc tuyến đen sì, suy nghĩ đầu tiên có phải là mình bị lừa rồi không?

"Tiểu Viễn?" Mã Tư Viễn liếc cái cửa, nghiến răng nghiến lợi mở phanh ra, khó chịu nói: "Có chuyện gì?"

"..." Ban nãy muốn nói gì mà quên rồi.

Karry nghẹn họng ngắm maid thỏ xícɦ ɭõa trước mặt, chỉ hận không thể đập đầu vào tường cho rồi. Người này cư nhiên chỉ mặc qυầи ɭóŧ nói chuyện với hắn, cơ thể trắng nõn đầy dấu vết tình sắc, hai khỏa đậu hồng còn chưa phai dư vị, xương quai xanh tinh tế mảnh khảnh cùng với hai chân dài miên man thẳng tắp...Hắn sẽ không quên chủ nhân của cái chân kia là như thế nào sít sao bám lấy hắn, cái miệng nhỏ phía dưới như thế nào nuốt chặt hắn, còn có gương mặt yêu nghiệt khiến hắn trầm luân bế tắc... cậu không để ý nhưng hắn để ý a!

Mã Tư Viễn thật sự không hiểu nổi người này, mới đó mà ngẩn ra là thế nào? Cậu buồn bực muốn đuổi khách, lại thấy "khách" cư nhiên tránh người chen vào phòng, thình lình ôm cậu hôn xuống. Âm thanh nước bọt xen lẫn đầu lưỡi quấn quít nhau vang lên, Mã Tư Viễn nhắm mắt để mặc hắn làm loạn trong miệng mình, còn đưa lưỡi phối hợp cùng hắn, hai người cùng gắt gao ôm nhau thi triển kỹ thuật hôn môi kiểu Pháp cực kỳ nồng nhiệt.

Mã Tư Viễn bi ai nhận ra, cậu không thể cự tuyệt hắn.

"A..." Một tiếng than nhẹ thoát ra khỏi miệng, cậu ngẩng đầu để hắn cắи ʍút̼ cổ mình, cảm nhận sức nóng ướŧ áŧ di chuyển khắp nơi trên cơ thể, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ quen thuộc dễ dàng khơi mào. Toàn thân đỏ ửng thấm nước bọt trong suốt, bộ dáng phục vụ viên maid thỏ muốn bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu.

Karry xoa nắn mông cánh hoa co dãn, kiên nhẫn khai phá cúc huyệt đỏ tươi. Nơi này vẫn còn sưng mềm nhũn, màu sắc đối lập với nước da trắng muốt đánh sâu vào thị giác. Hắn vói ngón tay vào bên trong cọ nhẹ vách huyệt, chậm rãi cầm cái đuôi thỏ kéo ra một đoạn kim loại dài cắm vào tiểu huyệt.

"Lạnh..." Mã Tư Viễn vùng vẫy phản kháng, nhiệt độ thấp chạm vào da thịt nóng bỏng như tảng đá giữa mùa đông, cậu giật mình lui ra xa, ánh mắt ủy khuất tức giận trừng Karry. Trong lòng hắn ngứa ngáy không thôi, nhưng vẫn là ôm Mã Tư Viễn trở về, cẩn thận rút đuôi thỏ ra. Karry giống như đã quyết tâm cái gì, hắn không nói không rằng đột nhiên đứng lên, thu thập toàn bộ dụng cụ tình thú cho vào một cái hộp đen mang ra ngoài.

Mã Tư Viễn mất vài phút để sửng sốt, đuổi theo: "Này!! Trả lại cho tôi!!"

"Em không được dùng chúng." Karry bình tĩnh đáp.

"Đó không phải là chuyện của anh, trả lại đây!!!"

Cậu trai chỉ có cái qυầи ɭóŧ chạy lung tung trong nhà, suốt buổi sáng không ngừng lải nhải làm phiền bên tai Karry, ba lần bốn lượt muốn lục tung phòng hắn lấy lại vật chứng đều không thành công, chỉ có thể gây rối trước mặt thu hút sự chú ý.

Mã Tư Viễn chắn trước màn hình TV, biểu cảm kiên định ngạo kiều so với nữ chính còn hống hách hơn.

Mã Tư Viễn trèo lên bàn bếp, vì lạnh lẽo mà than thở không ngừng, tiện thể trừng mắt với Karry, lẳng lặng dựng ngón giữa.

Cậu ngồi trên đống quần áo không cho hắn phơi, khoanh tay nghiêm túc vẻ mặt rất chi là tình hình.

Cậu đứng bên cạnh bồn rửa bát không để hắn làm việc, oán hận dùng bọt xà phòng vẩy lên áo hắn.

Karry bất đắc dĩ nhìn Mã Tư Viễn còn muốn theo mình vào phòng tắm, khó khăn nói: "Em chắc chắn không?"

"Dù sao làm cũng đã làm rồi, tôi còn sợ gì nữa." Mã Tư Viễn chém đinh chặt sắt đáp.

Năm phút sau.

Karry đứng dưới vòi sen tùy ý xả nước, thân người khỏe mạnh tuy là không cường tráng nhưng cái đống cơ bắp kia tuyệt đối là hàng thật. Vòm ngực vững chãi màu lúa mạch kéo một đường xuống thắt lưng tiêm gầy mà rắn chắc, cộng thêm hai chân hữu lực tôn lên chiều hơn một mét tám tám...

Mã Tư Viễn ở một bên nhìn đỏ mắt, tâm nói, cậu mới không thèm ganh tỵ!! Sáu múi bụng gì đó đều là mây bay!

Karry híp mắt nhìn cậu qua làn nước, vật phía dưới dần dần ngạnh lên, hiển nhiên Mã Tư Viễn cũng chủ ý chi tiết này, khóe môi cong lên mạt cười quyến rũ: "Cuối cùng anh cũng đầu hàng rồi, mau trả đồ cho tôi."

"Không trả."

"..." Cậu đang rất tức giận có thấy không hả?

Mã Tư Viễn sung huyết bước tới chống tay lên hông, cả giận nói: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chê tôi dễ dãi phóng túng, sau đó cùng tôi lăn giường xong liền tịch thu đồ của tôi, anh không thích cùng tôi làm thì để chúng nó ở bên cạnh an ủi tôi!!"

"Không phải như vậy." Hắn thở dài, bọt nước trôi theo tóc nhỏ xuống đầu vai, sau cùng vẫn là không nỡ giáo huấn cậu, liền đem người ôm vào lòng. Mã Tư Viễn cứng đờ, cái thứ đang chọc vào đùi cậu, cậu có thể nhắm mắt bỏ qua sao? Tên sắc lang chết tiệt, báo hại cậu cũng phản ứng.

"Làm đi." Mã Tư Viễn thổi khí bên tai Karry, chủ động cọ xát thân thể lên người hắn giống như lần trước, quả nhiên hắn rất nhanh hô hấp dồn dập, trầm trọng nhìn cậu bằng ánh mắt độc chiếm mãnh liệt.

Tiếng va chạm rất nhanh vang lên, Mã Tư Viễn quỳ trên sàn nhà, qυầи ɭóŧ kéo xuống đầu gối, vểnh mông cao để người phía trên dễ bề sáp nhập. Cả hai dường như đã quá quen thuộc nhau, từng tấc từng tấc hình dạng của côn ŧɦịŧ cậu cũng có thể mường tượng ra, mỗi lần đỉnh qυყ đầυ đụng vào nơi nào đó, cậu liền cong người phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa
mãn, hấp tấp cuốn chặt cự vật có thể làm mình hài lòng. Mông cánh hoa bị lực đạo mạnh mẽ va đập biến thành màu hồng nhạt, mà chủ nhân của nó không ngừng phun ra âm thanh ngọt nị đứt quãng, thân người lay động theo tiết tấu đâm rút kịch liệt, khí quan cũng bị dựng dậy chơi đùa. Mã Tư Viễn bị đâm đến run rẩy mềm nhũn, tê liệt áp mình vào vách tường, hai chân vô lực run bần bật khó khăn duy trì tư thế. Karry vừa hôn cắn vừa mạnh mẽ siết chặt điểm nổi trên ngực cậu, xoa bóp bụng nhỏ trơn phẳng, cầm lấy vật thon dài vuốt ve lên xuống, có lúc xấu xa che kín lỗ nhỏ không cho nó tiết ra.

Mã Tư Viễn mơ màng nghĩ, bọn họ mỗi lần gặp nhau hầu như đều dùng quan hệ này mà đối đãi, mặc dù chỉ có như vậy nhưng cậu không chán ghét, ngược lại còn mong muốn có thể nhờ cột mốc này phát triển lên cao hơn, như là tình nhân chẳng hạn...

Cậu cũng biết mình nghĩ xa quá rồi.

"Ô a...a..." Âm tiết đột nhiên biến cao, động tác cả hai ngày càng thô bạo, Mã Tư Viễn chỉ còn bản năng co rút hậu huyệt, vặn cái eo mỏi nhừ để thứ kia đâm sâu hơn, sâu nữa, nghiền nát cậu, nhiệt độ kinh người từ nó tỏa ra khiến cậu kích động hét lớn: "Thao tôi, mau thao tôi, ưm a, thoải mái quá...Anh giỏi lắm..."

"Em..." Karry bên trong địa phương chết người kia không ngừng luật động, nhận được cổ vũ cũng không biết nên khóc hay cười, nhìn thấy bộ dạng này của cậu lập tức hóa sói, thứ cứng rắn trướng to thêm một vòng, chọc vào cúc huyệt căng phồng đói khát cầu được nhồi đầy. Xúc cảm như sóng dập cuốn sâu vây hãm hai người, ai cũng khát cầu đối phương.

Hai người vận động kịch liệt trong phòng tắm, nửa tha nửa kéo tiếp tục lăn xả trên giường, chỉ là những động tác nhàm chán lặp đi lặp lại nhưng cả hai đều không thấy đủ, cũng mặc kệ chuyện tình trước đó ra sau đầu mà điên cuồng hoan ái.

Mã Tư Viễn thở dốc mê hoặc nằm trên giường, chân buông thõng không có sức, mệt mỏi ngủ say. Giữa hai chân hỗn hợp dịch lỏng đan xen, chỉ cần mở nhẹ huyệt khẩu, dịch trắng lập tức trào ra dâm mỹ vô cùng. Karry tách hoa cúc ra một khe nhỏ, để tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy ra hết mới cẩn thận lau chùi sạch sẽ, thương tiếc chăm sóc cậu kỹ càng rồi mới trở về phòng. Kỳ thực hắn rất muốn cùng Mã Tư Viễn ngủ lại một đêm, nhưng sợ cậu sau khi tỉnh dậy không nói hai lời đá hắn xuống giường, như vậy tình cảm của hai người càng thêm xa cách a.

Hắn tính đông tính tây, cuối cùng tính sai một bước.

Mã Tư Viễn phát sốt, nóng hầm hập mê mang không biết trời đất là gì. Cậu mơ mơ hồ hồ vựng đau đầu, vì lạnh lẽo mà co rụt cơ thể, sau đó lại đắp chăn nóng quá mà bung ra, suốt đêm ngọ nguậy không yên ổn. Karry ở bên cạnh vội vàng dém chăn lại, thuốc bưng nước rót, uy cậu nuốt cháo rồi lẳng lặng đo nhiệt độ, không dám chợp mắt chút nào.

Hắn bất đắc dĩ nhìn cậu, bị bệnh mà cũng có thể đẹp như vậy, hắn chắc chắn là bị bùa mê của cậu làm cho mụ mị đầu óc mất rồi.

Gần sáng hắn mới chống đỡ không nổi mà gục xuống giường, vừa vặn Mã Tư Viễn tỉnh lại.

Tên đại ngốc này thế nào lại ở trong phòng cậu?

Mã Tư Viễn xốc chăn muốn ngồi dậy, chỉ là phía sau vừa động đã đau nhức không ngừng, tay chân thoát lực mỏi nhừ không muốn động đậy. Mã Tư Viễn biết mình sốt cao mới lùi, cũng không dám hoạt động mạnh gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn tên thủ phạm còn đang ngủ đến thiên hôn địa ám. Mã Tư Viễn oán giận nghĩ, thiệt muốn đấm hắn một phát.

Tình trạng này có thể xảy ra là nhờ phúc hắn, hắn lo lắng cho cậu là đương nhiên!

Nhưng mà, cảm giác được trân trọng nâng niu thế này đúng là không tồi.

Đợi khi Mã Tư Viễn mở mắt ra lần thứ hai, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu đen kịt. Mưa như trút nước ầm ầm xuống thành phố, khắp nơi phủ một màn sương giăng giăng mù mịt. Mã Tư Viễn co người cuộn trong chăn ngơ ngác nhìn mưa, không hiểu sao cảm thấy rất đói bụng.

"Nghĩ gì đấy?"

Cậu đưa mắt lườm Karry vừa tới, hắn ôm cũng không tránh ra, còn chủ động dựa vào người hắn, tham lam hưởng thụ cảm giác ấm áp hiếm hoi từ phía sau truyền tới. Hắn cúi đầu hôn hôn lên mái tóc đen hơi xác xơ, nhịn không được siết chặt người trong lòng.

Em ấy không phản kháng, có phải biểu lộ ý tứ hắn có cơ hội hay không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện