"Uhm! Kiềm lòng không được..." Tần Tiểu Mặc cũng tìm một cái cớ cho mình.
Diệp Tử cười cười, người này đôi khi quá ngốc, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
"Mệt rồi, nghỉ ngơi một chút." Diệp Tử vươn tay xoa đầu Tần Tiểu Mặc, muốn dỗ nàng ngủ say, Tần Tiểu Mặc chỗ nào đồng ý đi ngủ, thật vất vả mới nhìn thấy chị Diệp, nàng có thiệt nhiều chuyện muốn nói a.
"Không ngủ, thật vất vả mới nhìn thấy chị."
"Huh? Không mệt sao ? Sau khi làm xong xương sống và thắt lưng đều mỏi mà." Diệp Tử luôn dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói làm Tần Tiểu Mặc mặt đỏ tim đập, thật sự là chịu không nổi.
"Sẽ không đâu... Em... Bình thường rèn luyện tương đối nhiều." Tần Tiểu Mặc vẫn rất tự tin với thể lực của mình.
"Đâu có giống nhau?" Diệp Tử hé miệng cười cười, cùng Tần Tiểu Mặc nói chuyện cô luôn có thể bật cười, vì phương thức nàng nói chuyện quá đáng yêu, còn bởi vì mỗi lần cô thấy nàng liền không có biện pháp kiềm chế xúc động muốn mỉm cười.
"Cũng như nhau thôi mà!" Tần Tiểu Mặc không thèm để ý Diệp Tử.
"Giận rồi?" Diệp Tử đứng lên, đến trước mặt Tần Tiểu Mặc nâng mặt nàng lên hôn một cái.
"Không có giận." Tần Tiểu Mặc ngập ngừng nói.
"Chị biết, là thẹn thùng." Diệp Tử làm sao mà không biết, chỉ là cố ý muốn đùa nàng thôi.
"Uhm"
Hoan ái qua đi, là tới vấn đề nghiêm túc mà cả hai phải đối mặt.
"Chị Diệp, mẹ cũng biết rồi, tụi mình làm thế nào đây..." Tần Tiểu Mặc ôm cánh tay Diệp Tử, hỏi.
"Đã biết rồi thì cứ nói cho dì thôi. Dù sao sớm muộn cũng phải nói ra không phải sao..." Lời của Diệp Tử có tác dụng chữa khỏi tâm tư Tần Tiểu Mặc, dù chuyện có lớn thế nào chỉ cần có Diệp Tử bên cạnh, nàng giống như không có gì phải sợ.
"Uhm, mẹ đã muốn tìm em ngả bài, phỏng chừng mẹ cũng không muốn giả vờ nữa."
"Đúng vậy." Tính tình bà Tần vẫn tương đối quyết liệt, điểm ấy Diệp Tử nhìn ra được, cũng hiểu được cảm thụ của bà.
"Haizz! thiếu chút nữa quên mất, em có thể tìm cữu cữu hỗ trợ." Tần Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới Tần Kì, người cứu mạng của nàng a.
"Đưa điện thoại cho em, nhanh lên." Tần Tiểu Mặc đẩy Diệp Tử, kêu Diệp Tử đưa di động cho mình.
"Uh".
"Hình như lâu rồi không thấy cữu cữu tới đây, không biết có phải bận việc cơ quan không nữa." Tần Tiểu Mặc nghi hoặc gọi vào số Tần Kì.
"Alo! Tiểu Mặc a." Tần Kì tiếp điện thoại, nhưng Tần Tiểu Mặc nghe ra hắn tựa hồ rất vội .
"Dạ, lão cữu. Bề bộn nhiều việc sao?"
"Uh, tương đối bận. Thân thể con thế nào rồi, khoẻ chưa? Gần đây tổ chuyên án đều bận, con cũng cần nghỉ ngơi, cho nên ta kêu bọn họ đừng đến quấy rầy con."
"Tốt hơn nhiều rồi, đều có thể ngồi dậy".
"Uh, vậy là tốt rồi, ngày mai ta qua thăm con." Tần Kì vẫn rất lo lắng cho cháu gái mình, dù có bận rộn cũng phải dành chút thời gian đến thăm nàng.
"Tốt quá... Lão cữu, mẹ của con giống như nhìn ra rồi, mẹ tự nhiên hung dữ với chị Diệp". Tần Tiểu Mặc nói với Tần Kì.
"Cái gì? Bà ấy đã biết?" Tần Kì phản ứng rất lớn, tuy rằng biết Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử quen nhau thì comeout là chuyện tất nhiên, nhưng thật không ngờ sẽ nhanh đến vậy.
"Đúng vậy, không biết làm sao mà biết nữa. Mấy ngày hôm trước đã bắt đầu không cho chị Diệp đến thăm con, còn muốn nói chuyện với con, bị con giả vờ tránh đi." Hiện giờ Tần Tiểu Mặc sốt ruột vô cùng, chuyện này một ngày còn chưa giải quyết thì nàng không thể thoải mái.
"Xem ra là đã biết." Tần Kì nhíu nhíu mày, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ .
"Con đừng vội cùng mẹ nói, để ta nói chuyện với mẹ con trước" Tần Kì hít một hơi, chuyện này thật là khó giải quyết.
"Tốt".
"Tránh cho chính diện giao phong, đánh không thắng thì dùng chiến lược, từ bên cạnh tiêu diệt từng bộ phận." Tần Kì hiểu biết rõ về đạo lý binh pháp. Chuyện gì cũng đều có thể, từ nhỏ Tần Tiểu Mặc bởi vì mưa dầm thấm đất mới có thể cảm thấy hứng thú với hình cảnh.
"Con hiểu được. Cảm ơn lão cữu!" Biểu tình Tần Tiểu Mặc nghiêm túc, chỉ thiếu kính lễ chào nữa thôi, Diệp Tử nhìn mà muốn buồn cười.
"Uh, nghỉ ngơi cho tốt, tranh thủ sớm ngày trở lại đội ngũ cách mạng"
"Thủ trưởng nói đúng."
Tần Tiểu Mặc mới vừa đáp lời Tần Kì thì nghe giọng mợ nàng truyền đến bên tai, hình như có nhắc tới nàng.
"Thủ trưởng, xảy ra chuyện gì ?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Thủ trưởng phu nhân nói nấu canh gà, kêu anh họ con đem đến bây giờ."
"Ôi ôi, canh gà của mợ, con muốn uống con muốn uống."
"Uh, mợ con còn làm bánh trứng, làm một đống lớn, đều cho con hết."
"Dạ" Tần Tiểu Mặc vội không ngừng mà đáp.
"Ta cúp điện thoại đây, con nghỉ ngơi đi, chuyện vụ án đừng có gấp, chúng ta bên này đã muốn hành động, cấp trên phái thật nhiều người đến tra chuyện này, phó thanh tra bị định tội rồi, chỉ còn chờ bắt về quy án." Tần Kì sợ cháu gái lo lắng về vụ án, nên nói tình hình với nàng một chút.
"Haizz, nhưng con cảm thấy trừ hắn ra hẳn là còn có nội ứng khác, không có khả năng chỉ mình hắn..." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, trực giác cho thấy không chỉ có một người, loại sâu mọt này đều sống thành đàn với nhau.
"Còn không phải đang điều tra sao, con cũng đừng quan tâm, cho dù muốn quan tâm cũng phải khoẻ lên đã"
"A..." Tần Tiểu Mặc ủy khuất lên tiếng, sau đó giương mắt nhìn Diệp Tử, thấy chị Diệp đang ôn nhu nhìn mình, nhất thời lại tràn ngập năng lượng.
"Ta cho con một cái huy chương nhị đẳng công, chờ con trở về thì khen thưởng"
"Nhị đẳng công a! Thật là lợi hại..." ánh mắt Tần