"Ủa, sao cậu lại tới đây..." Lúc Tiêu Nhuận tiến vào, liền nhìn thấy Tần Đức đang cầm chén đứng bên cạnh Diệp Tử, còn Diệp Tử thì đang ngồi đút canh cho Tiểu Mặc.
"Mẹ của em kêu em đưa canh gà đến cho Tiểu Mặc uống". Tần Đức liếc nhìn anh họ một cái, đáp lời.
"À, còn có bánh trứng nữa ha, anh đều nghe thấy mùi." Bánh trứng của vợ Tần Kì rất ngon, ngày lễ ngày tết anh em Tiểu Mặc đều được ăn.
"Uh, đem tới rất nhiều." Tần Đức đưa gói bánh thật to cho Tiêu Nhuận.
"Nhiều như vậy? ! Chậc chậc... Mợ vẫn là thương yêu con bé này nha." Tiêu Nhuận cảm khái nói.
"Đúng vậy, đến em muốn ăn mà mẹ còn không thèm làm." Tần Đức bất đắc dĩ bĩu môi.
"Anh, anh đã về rồi, thật sớm..." Tần Tiểu Mặc cau cái mũi, lại có thêm một cái bóng đèn.
"Tay em cũng đâu có bị gì, làm sao phải cần chị Diệp em đút hả" Tiêu Nhuận vừa tiến đến trước hết dạy Tần Tiểu Mặc một câu, Tiểu Mặc này gần đây càng ngày càng kiêu căng.
"Không có sao, nàng bị thương vẫn còn không thuận tiện." Diệp Tử ngẩng đầu cười với Tiêu Nhuận, rồi cúi đầu tiếp tục đút Tần Tiểu Mặc.
"Hừ." Tần Tiểu Mặc đối với Tiêu Nhuận hừ một tiếng, xoay đầu lại.
"Vậy hai chị em cứ ăn trước, chúng ta đi ra ngoài tản bộ tâm sự một chút". Tiêu Nhuận và Tần Đức đã lâu không gặp, hai người quyết định ra ngoài tán gẫu.
"Tốt!" Tần Tiểu Mặc so với ai khác đồng ý đều nhanh, đây không phải ý muốn của nàng còn gì.
"Uh" Diệp Tử cũng đi theo gật gật đầu.
Tiêu Nhuận cùng Tần Đức một trước một sau ra khỏi cửa, bọn hắn ra ngoài không bao lâu, Tần Tiểu Mặc liền cười với Diệp Tử giống như một đứa ngốc.
"Làm gì mà hướng chị cười như vậy." Diệp Tử nhét một miếng thịt gà vào miệng Tiểu Mặc, hỏi.
"Không có a, nhìn thấy chị thì vui vẻ." Tần Tiểu Mặc cũng không nói lên được sao mình lại cười, dù sao chính là vui vẻ.
"Ăn nhiều vào, nhanh khoẻ lên." Hiện tại Diệp Tử chỉ một lòng một dạ nghĩ đến sức khoẻ Tần Tiểu Mặc, những thứ khác cũng không nghĩ nhiều.
"Uhmm..." Tần Tiểu Mặc ngoan ngoãn, uống ngay một ngụm canh.
"Khoẻ rồi thì dẫn em ra ngoài chơi". Diệp Tử bồi thêm một câu.
"Tốt! Đi chỗ nào chơi..." Vừa nghĩ tới có thể cùng Diệp Tử du lịch sông núi thân thiết này kia, trong lòng Tần Tiểu Mặc liền kích động một trận.
"Em muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó." Diệp Tử đã vứt công việc sang một bên, cũng không thiếu tiền, tất nhiên là không có gì băn khoăn, muốn đi đến đâu cũng được.
"Ừ. Em phải nhanh khoẻ lại mới được..." Tần Tiểu Mặc lập tức cảm thấy có động lực.
Chính là... sau khi khoẻ rồi còn phải qua cửa ải của bà Tần nữa a... nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc lại yên lặng.
"Chị không phải cùng em sao, cữu cữu cũng đáp ứng giúp em, đừng lo lắng." Diệp Tử nhìn thấy biểu tình của Tần Tiểu Mặc là biết nàng đang lo lắng chuyện comeout.
"Uh." Tần Tiểu Mặc vùi mặt vào ngực Diệp Tử, hít sâu một hơi.
"Miệng đầy mỡ". Diệp Tử cúi xuống nhìn nhìn đỉnh đầu Tần Tiểu Mặc, nhíu mày. Cái áo có giá trị rất cao này xem như lại hỏng rồi.
Mấy ngày kế tiếp, dưới sự trợ giúp vô tình của Tiêu Nhuận, Tần Tiểu Mặc và Diệp Tử xem như qua được vài ngày tương đối ngọt ngào. Nhưng giờ Tiêu Nhuận lại nhận được tin nhắn của thư ký, Lạc Mạn có chút việc yêu cầu hắn về Anh xử lý, cho nên Tiêu Nhuận phải bay qua đó, bà Tần lại tiếp nhận chiếu cố Tần Tiểu Mặc, hai người xem như lại biến thành quan hệ bí mật, ngay cả thấy mặt thôi đều vạn phần gian nan. Cách một tuần Diệp Tử mới dám tới thăm Tiểu Mặc một lần, mà cũng là dưới sự giám sát của bà Tần.
"Tiểu Tử, thời gian cũng không còn sớm, con là con gái, trở về muộn quá cũng không tốt." Bà Tần cười đến thực "hiền lành".
"Dạ, cũng đúng. Vậy khi nào có rảnh con lại đến..." Diệp Tử vẫn duy trì nét mặt tươi cười, đứng lên.
Tần Tiểu Mặc ở phía sau lôi kéo tay Diệp Tử âm thầm dùng chút lực, không muốn để cho cô rời đi.
Chính là sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn, cho dù ngay cả Diệp Tử cũng không muốn rời đi, nhưng bà Tần đã nói đến vậy, cô không đi thì không được.
Diệp Tử thoát khỏi tay Tần Tiểu Mặc, chào tạm biệt bà Tần rồi cầm túi xách đi ra cửa, sau khi ra ngoài rồi cô mới rút đi nụ cười cứng ngắc trên mặt, tình cảnh như bây giờ thật sự làm cho cô hơi mệt mỏi.
Tần Tiểu Mặc cũng không tốt hơn chỗ nào, trong lòng khó chịu, nghĩ muốn cùng mẹ nói chuyện, nhưng lại sợ nói sai cái gì, chỉ có mặt mày tái nhợt, nghiêm mặt cắn môi.
"Tốt lắm, con nhanh chóng ngủ đi, mấy ngày nữa ra viện rồi." Bà Tần đứng lên, tắt đèn, ngồi bên cạnh Tần Tiểu Mặc, im lặng không phát ra bất kì âm thanh gì.
Tần Tiểu Mặc nằm đưa lưng về phía mẹ mình, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Chị Diệp mỗi lần đến đây thăm mình đều chịu uỷ khuất lớn như vậy, nàng đau lòng, nhưng đây là mẹ của nàng, là người sinh hạ, nuôi dưỡng nàng, nàng làm gì có năng lực làm càn.
Nàng biết mẹ đang suy nghĩ gì, bởi vì hôn nhân của mẹ thất bại, nên mẹ luôn muốn tốt cho anh em nàng, có thể có một gia đình hạnh phúc ấm áp, tuy không giàu có gì, nhưng nhất định phải có cuộc sống bình yên ngày qua ngày. Đó cũng là kỳ vọng của đại đa số người lớn, mẹ nàng cũng không ngoại lệ...nhưng mà nàng yêu Diệp Tử, nàng không thể.
Nghĩ đông nghĩ tây, Tần Tiểu Mặc cũng đành mang theo nước mắt chìm vào giấc ngủ, gối đầu thấm ướt một mảng lớn.
Ba ngày sau, Tần Tiểu Mặc cuối cùng được xuất viện, coi như là ngày đáng ăn mừng của Tần gia, buổi sáng, rất nhiều đồng sự tổ chuyên án chạy tới tiếp Tần Tiểu Mặc, nhưng đều bị Tần Kì lấy lý do " ít người dễ làm đỡ vướng tay " đuổi chạy trở về, trong phòng bệnh chỉ còn bà Tần, và Tần Kì, một nhà ba người.
"Đến đây, mau thu dọn