Anh nhếch miệng, cau mày nhìn cô:
"Cô tưởng Thiên Du là chỗ để cô quậy phá sao?"
"Sao anh không thể nghiêm túc coi tôi là một người lớn bình thường chứ? Quậy phá? Anh nghĩ tôi là trẻ con sao?"
Anh bật cười xoa đầu cô:
"Chính xác cô là thế, đừng có nghĩ tới việc vào Thiên Du nữa, sẽ mệt cho cô thôi"
Cho dù cô có xin anh thế nào thì đáp lại vẫn chỉ là câu nói "không được". Anh cứ vậy bước lên phòng còn cô thì đứng ặt mặt ra nhìn theo anh. Cô không can tâm, nếu chưa thực hiện được mục đích cô sẽ không từ bỏ.
Nửa tiếng sau, cô sang phòng tìm anh tính xin anh một lần nữa nhưng kết quả là anh lại không có trong phòng. Cô thấy mấy món đồ trong phòng anh thật bắt mắt liền đi qua xem hết một lượt. Cô dừng lại tủ để huy chương và bằng khen của anh bèn cười mỉm:
"Tôn vinh cảnh sát trưởng Lục Nam Thành của Sở cảnh sát Thiên Du đã có những thành tích đáng ngưỡng mộ trong năm qua. Ha…nực cười, anh ta cũng nhiều bằng khen quá nhỉ"
Cô tới tủ đồ của anh, tò mò quá bèn mở toang cửa tủ ra. Mấy chiếc áo sơ mi của anh được xếp ngăn nắp trong tủ, cô lấy ra một chiếc ướm thử lên người mình.
"Áo của anh ta rộng thật, mình mà mặc cái này là chẳng cần mặc quần luôn ý chứ"
Cô nhìn qua chiếc áo rồi cởi bỏ chiếc áo trên người mặc chiếc áo sơ mi của anh lên người. Cài cúc xong cô chẳng khác gì đang bơi trong áo, thấy vẫn thiêu thiếu cô lục tìm cà vạt, tìm được màu mình thích cô thắt lên cổ cho ra dáng vẻ một người đàn ông. Cô đến trước chiếc gương ngắm mình trong đó:
"Kể ra nếu mình là đàn ông cũng thu hút nhiều phụ nữ ấy"
Cô đang ngắm nghía bản thân trong gương đột nhiên anh mở cửa bước vào. Anh đứng đơ người nhìn cô, cô giật mình quay sang phát hiện anh bèn mỉm cười:
"Lục…Lục Nam Thành"
Anh bước vào đứng trước mặt cô:
"Thì ra cô còn có sở thích trộm áo của người khác nữa, tôi còn tưởng cô chỉ thích móc túi thôi"
"Ai trộm áo của anh chứ?"
Anh chỉ tay vào chiếc áo trên người cô:
"Thế cái gì đây?"
"À…tôi chỉ mượn anh một chút. Sao hả? Anh có thể coi tôi như một người đàn ông mà đồng ý để tôi tham gia đội điều tra của anh"
"Cái gì? Coi cô là đàn ông sao?"
Anh cúi xuống dưới nhìn vòng một của cô, dưới lớp áo đó nó còn phồng lên như vậy thì sao anh có thể coi cô như một người đàn ông được chứ. Anh chỉ tay vào ngực cô, hỏi cô:
"Tôi coi cô là một người đàn ông…có vòng một của đàn bà sao?"
Cô lấy tay che ngực, gắt gỏng:
"Chỗ này tới lúc đi làm tôi che đi là được chứ gì. Chỉ cần anh cho tôi vào Thiên Du là tôi sẽ nghiêm túc chấp hành"
Anh lắc đầu tiến về phía tủ quần áo:
"Không đời nào, Thiên Du không đời nào thu nhận một kẻ chuyên đi móc túi"
Cô bĩu môi, gương mặt bí xị lườm anh. Anh lướt qua tủ đồ rồi quay sang nhìn cô.
"Cởi ra đi, mai tôi phải mặc cái đó"
"Không. Tôi không cởi"
"Tô Dịch Nhi, cô tự tiện vào phòng tôi thì thôi đi lại còn tự nhiên lấy áo của tôi ra mặc, chưa kể…còn cái thái độ đó nữa, cô muốn chết sao?"
"Có chết…tôi cũng không cởi, trừ phi...anh đồng ý cho tôi vào Thiên Du, không thì cho tôi làm trợ lý của anh cũng được"
Anh bất lực vì cô gái ương bướng này, biết trước sẽ phải đối mặt với ngày hôm nay thì ngay từ lúc ở sàn đấu giá anh đã không phí tiền chuộc cô về. Anh nghiêm túc nói với cô:
"Không đùa với cô nữa, cởi ra"
"Không"
"Cô không cởi phải không?"
Cô lùi về sau đến khi chạm phải giường thì đột nhiên ngồi phịch xuống.
"Cô không cởi thì để tôi cởi"
Anh tiến đến tự tay cởi cúc áo, cô nắm lấy tay anh hét lớn:
"Buông ra, buông ra"
Giằng co một lúc cô lôi anh cả hai ngã xuống giường. Anh đè lên người cô,