Lúc Ngô Tuyết Lan đang chuẩn bị sắm sửa ra ngoài thì đột nhiên bị một tên mặc áo đen lao đến bịt miệng ả ta lại kéo đi. Ngô Tuyết Lan không phản ứng kịp nên cứ giãy giụa, miệng cố hét lên nhưng không thể.
"Ư…ư…ư…"
Ngô Tuyết Lan bị kéo tới trước mặt Garrick, Garrick ra hiệu để tên kia thả tay ra rồi nhẹ nhàng bảo ả:
"Ngô đại tiểu thư đúng là danh bất hư truyền, không hổ danh là mỹ nhân đẹp nhất Vĩnh Xuyên"
Ngô Tuyết Lan có phần sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra kiêu hãnh:
"Ông là ai? Tại sao biết tôi?"
"E là chúng ta sẽ còn nhiều chuyện để nói hơn nữa. Mời…"
Garrick chỉ tay về phía chiếc xe ý muốn Ngô Tuyết Lan theo hắn. Tất nhiên cô ta sẽ không dễ dàng nghe theo một người lạ mặt như vậy bèn quay gót định rời đi.
"Đúng là đồ điên"
Đàn em của Garrick đứng chặn đường Ngô Tuyết Lan không để cô ta rời đi. Ngô Tuyết Lan lườm nguýt, miệng mắng chửi:
"Các người có biết thế này là bắt cóc không hả? Đừng trách tôi báo cảnh sát"
Garrick bật cười, đến trước mặt Ngô Tuyết Lan:
"Sao hả? Định báo cảnh sát sao? Cô sẽ báo với người tình của cô là Lục Nam Thành sao?"
"Sao…sao ông biết?"
"Tôi còn biết cả Tô Dịch Nhi nữa kìa. Nếu cô không muốn theo tôi để bàn chuyện thì cứ việc rời đi"
Ngô Tuyết Lan nghĩ lại, thấy chút gì đó đáng tin ở con người của Garrick bèn cả gan đồng ý với hắn.
Cả hai tới một quán cà phê ít người qua lại để nói chuyện, bên ngoài đàn em của hắn còn đứng canh gác khiến Ngô Tuyết Lan cảm thấy không thoải mái. Garrick bày ra kế hoạch muốn bắt cóc cô với Ngô Tuyết Lan, nghe có vẻ ả sẽ rất thích kế hoạch này.
"Ông muốn tôi bắt cóc Tô Dịch Nhi?"
"Chẳng phải nếu cô ta rời xa Lục Nam Thành, thì cô sẽ là người được hưởng lợi sao?" - Garrick nhíu mày.
Ngô Tuyết Lan cố tỏ vẻ kiêu hãnh vênh mặt lên:
"Bổn tiểu thư có thể dễ dàng đánh bại cô ta cần gì làm đến những cách bần hèn thế này?"
Garrick liền đứng dậy, trước khi đi đưa cho Ngô Tuyết Lan một tờ danh thiếp có ghi số điện thoại.
"Cô có chắc với quyết định của mình chứ? Ngô tiểu thư, đây là số điện thoại của tôi nếu cô suy nghĩ lại thì hãy gọi cho tôi. Nếu cô muốn tự mình đánh bại Tô Dịch Nhi thì cứ việc còn nếu muốn sự trợ giúp thì đừng quên…cô vẫn còn có tôi"
Nói rồi hắn rời đi. Garrick cùng đàn em lái xe đi mất. Ngô Tuyết Lan ngồi ệch mặt ra nhìn theo chiếc xe đen ấy. Ả cầm lấy tờ danh thiếp đọc qua gương mặt đăm chiêu:
"Rốt cuộc tên đó là ai? Tại sao lại giúp mình? Chẳng lẽ bọn chúng có thù hằn gì với Tô Dịch Nhi sao?"
…
Tối hôm ấy,
Anh từ sở cảnh sát trở về vì phải giải quyết nốt công việc còn dang dở nên anh lại phải tiếp tục ngồi trong phòng làm việc để tiếp tục. Thấy anh có vẻ bận bịu cô bê nước cam vào cho anh uống…
"Cốc cốc"
Có tiếng gõ cửa anh bất giác trả lời:
"Vào đi"
Cô bước vào cùng chiếc váy ren màu đen hở hang táo bạo, mái tóc dài bồng bềnh được vén sang một bên trông rất quyến rũ. Hôm nay cô thật lạ, bình thường những thứ cô mặc không gợi tình như hôm nay.
Anh vẫn chăm chú quan sát tài liệu không hề để ý đến cô. Cô đến gần chỗ anh đặt cốc nước cam xuống bàn, nhỏ nhẹ:
"Anh uống chút nước đi"
Ngửi thấy mùi hương trên người cô anh ngẩng mặt lên thì vô cùng bất ngờ. Anh dừng việc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi nhíu mày hỏi:
"Tô Dịch Nhi, có phải em đang thách thức sức nhẫn nhịn của tôi không?"
Cô tươi cười thậm chí còn chủ động đến ngồi vào lòng anh, hai tay cô khoác lên cổ anh:
"Em với Ngô Tuyết Lan ai mặc đẹp hơn?"
"Hả?"
Dường như