"Rốt cuộc cô và tổ chức BlackWolf có quan hệ gì với nhau?"
Nghe anh hỏi câu này mặt cô bỗng tái lại, hai tay nắm chặt bởi cứ nghe thấy tên bọn chúng là cô lại cảm thấy kinh tởm. Cô ngồi xuống giường giọng nói đầy căm phẫn trả lời anh:
"Không đội trời chung"
Anh có vẻ nghi ngờ câu trả lời của cô bèn dùng tay nâng cằm cô lên hỏi lại:
"Đừng tưởng sẽ qua mặt được tôi, nói…cô là người của bọn chúng đúng không? Bây giờ bọn chúng đang ở đâu?"
"Nếu tôi là người của bọn khốn đó đã không bị lôi đến sàn đấu giá, sống dở chết dở trước sự đối xử tàn bạo của chúng. Nếu tôi biết bọn chúng ở đâu đã không đến lượt anh hỏi, tôi sẽ là người giết bọn chúng đầu tiên"
Anh lấy ra một khẩu súng chĩa vào đầu cô:
"Cô biết hậu quả của việc nói dối là gì rồi chứ?"
Cô nhìn khẩu súng bèn bật cười, cô không hề tỏ ra sợ hãi thậm chí còn đứng dậy tiến gần đến đầu súng hơn.
"Có vẻ anh rất thích đe dọa người khác bằng cách này. Vậy thì…bắn đi, những thứ anh cần tôi đã nói hết rồi. Bắn đi"
"Cô tưởng tôi không dám sao?"
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy khiêu khích:
"Ha…Cảnh sát các người cầm súng quen rồi thì tôi còn tưởng với không tưởng gì nữa. Chỉ mong một điều sau khi tôi chết anh có thể giúp tôi giết chết người của Sói Đen là được rồi"
Cô nhắm mắt lại. Anh nhìn cô chăm chăm, khẩu súng trên tay vẫn chĩa về hướng cô. Anh không ngờ trên đời này lại có kẻ không sợ súng của anh. Không gian yên tĩnh một lúc, anh từ từ bỏ súng xuống, đưa hai tay vào túi quần và bước ra ngoài. Cô mở mắt ra thì thấy anh đã cất súng đi, trước khi đi anh còn nói:
"Cô đi được rồi"
"Cái gì? Anh chuộc tôi về chỉ vì nghi tôi là người của tổ chức Sói Đen sao?"
"Nhìn cô tôi chắc là cô sẽ không nói dối. Cô có thể rời đi được rồi"
"Anh đang đuổi tôi đi sao?"
"Cô chẳng biết chút gì về Sói Đen và bản thân cô lại là phụ nữ. Để cô lại cũng không tiện, đi đi"
Cô đứng sừng sững nhìn anh bước ra khỏi phòng. Người đàn ông này thật buồn cười tốn mất 10 tỷ để chuộc cô bây giờ lại cứ thế bảo cô đi, chẳng phải là mất cả gốc lẫn lãi sao?
Anh về phòng của mình, phòng riêng của anh được bố trí rất gọn gàng, có hẳn một tủ kính toàn huân chương và giải thưởng. Anh tới ngăn tủ lấy ra một tấm ảnh đen trắng, trên đó là hình của một người phụ nữ và một đứa trẻ nhưng đã hơi mờ. Anh nhìn tấm ảnh một lúc nước mắt tự nhiên rơi xuống, bao nhiêu hình ảnh trước đây khi anh còn nhỏ bỗng chốc ùa về.
Người trong hình là mẹ anh, trước đây bà là người của Sói Đen là một nữ điệp vụ của chúng. Lúc đó ba anh cũng là cảnh sát ông gặp mẹ anh giống với hoàn cảnh anh gặp cô vậy. Ba anh gặp mẹ anh ở trong đồn cảnh sát lúc đó hai người đã nảy sinh tình cảm. Người của Sói Đen phát hiện mẹ anh có tình cảm với một cảnh sát nên đã đuổi khỏi tổ chức, chưa dừng lại ở đó sau khi mẹ anh rời đi bọn chúng liên tục truy sát bà để bịt đầu mối. Ba anh đưa mẹ anh rời khỏi đây để giữ an toàn, cảnh sát lúc đó hoàn toàn vô hại với chúng, sau khi sinh anh ra được 5 năm thì mẹ anh bị bọn chúng bắn chết ngay trước mặt anh. Chứng kiến mẹ mình chết trước mặt mình anh đã có khoảng thời gian rơi vào trầm cảm, luôn trách bản thân vì không thể cứu được mẹ mình. Cũng vì thế anh cũng ghét ba vì ông ấy không hề có ý