" Tiểu Nguyệt, ba đã nói với con thế nào, không được tùy tiện gọi người khác là mẹ.
"
" Nhưng mẹ cho con gọi như vậy mà...!"
Tiểu Nguyệt mếu máo trả lời Trịnh Bân, tay không hề buông cô ra mà ngược lại ôm chặt hơn, đôi mắt to ngấn nước trông rất đáng thương.
Hạ Nguyệt thấy bé sắp khóc liền đau lòng, nhanh tay ôm bé vào lòng trấn an đồng thời giải thích cho Trịnh Bân.
" Sếp...!À không Trịnh Bân, thật ra tôi để Tiểu Nguyệt gọi tôi như thế.
Con bé còn nhỏ như vậy đã thiếu thốn tình thương của người mẹ.
Xin lỗi vì tôi đã hành động một cách tùy tiện khi chưa được sự cho phép của anh nhưng mà tôi không đành lòng làm tổn thương con bé.
"
Trịnh Bân thở dài một cái, tuy hắn thương con nhưng để con mình cứ gọi người khác là mẹ mãi thì cũng không phải là điều tốt.
" Tôi biết cô thương Tiểu Nguyệt nhưng một khi con bé đã dựa dẫm vào cô thì khi cô rời đi, nó sẽ phải làm sao đây? Với lại cô còn trẻ, đi ra ngoài bị Tiểu Nguyệt luôn miệng gọi mẹ thì sao mà cô kiếm chồng được? "
Lần này Hạ Nguyệt im lặng, cô cảm thấy lời nói này của Trịnh Bân có chút đúng.
Nếu sau này cô không còn làm ở đây nữa thì Tiểu Nguyệt có buồn hay không đây.
Tiểu Nguyệt thấy cô im lặng, biết bé đã làm cô khó xử nên nhỏ giọng an ủi cô.
" Mẹ ơi, con sẽ không gọi mẹ khi ở ngoài đâu.
"
Hạ Nguyệt cảm thấy xót xa, thương cảm, sao cô bé có thể hiểu chuyện đến mức này cơ chứ, người mẹ ruột kia đúng là mắt mù mới bỏ rơi con bé này một cách nhẫn tâm.
Cô đảm bảo với Trịnh Bân về việc Tiểu Nguyệt gọi cô là mẹ sẽ không ảnh hưởng gì đến cô nên bảo hắn yên tâm.
Cô còn nói với Tiểu Nguyệt sau này nếu cô có bạn trai hay chồng gì đó con bé cảm thấy thế nào.
Thật mừng là Tiểu Nguyệt rất hiểu chuyện, nói với cô rằng bé sẽ không buồn đâu.
Chiều hôm đó, Trịnh Bân cùng Hạ Nguyệt đi đến nơi sắp diễn ra sự kiện.
Hắn chỉ cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất, giúp cô thích nghi với môi trường xung quanh và công việc của mình thuận lợi.
Cô thấy mình thật may mắn khi gặp được cấp trên tuyệt vời như Trịnh Bân, nể tình anh là trai tốt và có con nhỏ nên cô mới từ bỏ ý định cua anh đấy.
Đúng là chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ khi thấy trai của Hạ Nguyệt.
Cô dành thời gian cả buổi chiều để học tập cách tổ chức một sự kiện như thế nào, lên kế hoạch và sắp xếp kịch bản ra làm sao.
Mọi người ở đó cũng rất thân thiện, hòa đồng và sẵn lòng giúp đỡ người mới như cô.
Đến lúc tan làm, Hạ Nguyệt chào tạm biệt mọi người và hai cha con Trịnh Bân.
Ngay sau đó là tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Cảnh Khiêm: [ Em tan làm chưa? ]
LK: [ Em tan làm chưa? ]
Oh my god, hai tên này cũng thần giao cách cảm dữ thần.
Chung thời điểm và chung một nội dung tin nhắn luôn đó.
Hạ Nguyệt đắn đo một hồi rồi quyết định đi gặp Cảnh Khiêm hai mặt một lời, nói rõ hết mọi chuyện để anh ta bớt hi vọng lại.
Nhắn với LK mình có việc bận, tối sẽ tự về rồi gọi cho Cảnh Khiêm.
"