Edit: Ai Shiteru
Đêm khuya, điện thoại ở trên bàn không ngừng rung.
Giang Đường Dã xốc chăn lên, nhắm mắt lấy điện thoại qua, nhấn nghe rồi để bên tai.
“Ai đó?”
Một câu đó để cho Thẩm Ngân nghe được âm thanh khàn khàn như đang say giấc ngon lành bị đánh thức.
“Mày còn không biết liêm sỉ mà đi ngủ giờ này, để lại tao thu dọn tàn cuộc cho mày à?”
“Đậu xanh nhà mày nói cho rõ chứ tao để lại cái tàn cuộc gì cho mày?”
“Khoảng thời gian trước có phải mày đi tìm gái không?”
Một tay Giang Đường Dã gác lên mắt, nửa ngày cũng không nói chuyện, chờ khi tỉnh táo lại chút mới nói: “Tao có sờ mó gì đâu.”
Thẩm Ngân nhìn cô gái đang cuộn người trên sô pha, hắng giọng nói: “Tao mặc kệ, mày nhanh chóng qua đây giải quyết đi.”
Nói xong rồi cúp điện thoại, bốn mắt nhìn nhau với cô gái trên sô pha kia.
Một lát sau Thẩm Ngân bước qua nâng mặt cô ta lên.
Người cũng khá xinh, làm da khá trắng nhưng khí chất so với người đó thì thua quá nhiều.
Lúc Giang Đường Dã đến nơi thì nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, không có chút nào bất ngờ, chỉ hỏi: “Sao lại thế này?”
“Cô ấy gây chuyện với người ta xong rồi nói là người của mày nên tao bị gọi hồn qua đây.”
Giang Đường Dã ngồi bên cạnh cô gái, chân dài gác lên bàn trà, người dựa vào sô pha, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không muốn tặng không.
“Người của tôi?”
Cô gái trẻ ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt át như con mèo hoang đang xin chút sữa.
Một xấp tiền ném thẳng vào mặt, cô nghe thấy giọng nói vô tình lạnh lùng của người đàn ông.
“Bây giờ không phải, cô đi đi.”
Cô gái vẫn không nhúc nhích, nhìn anh chằm chằm, trong mắt ngân ngấn nước chậm chậm không rơi xuống.
Giang Đường Dã vì buồn ngủ mà không có ý giận dỗi gì, cười rộ lên, nhéo cằm của cô gái, gằn từng chữ một: “Xin lỗi, tôi không phải là chúa cứu thế gì.”
Nước mắt đó cuối cùng cũng rơi xuống.
Mà anh lại không có chút nào dao động.
Anh và Thẩm Ngân hai người chiếm cứ cái ghế sô pha, châm điếu thuốc, trò chuyện.
“Ông già nhà tao bắt tao đi coi mắt.”
Thẩm Ngân trợn trắng mắt, cạn lời: “Trong lòng mày có bạch nguyệt quang thì còn nhìn trúng ai được.”
Giang Đường Dã cười một tiếng, không trả lời, một vòng khói lơ lửng trước mắt rồi tan biến đi.
“Một chút cũng không vừa mắt với tình đầu ngây thơ của tao, ông già này đúng là được nước lấn tới, còn không tha cho cô ấy.”
Bạch nguyệt quang của anh tên là Ngu Dữu.
Đẹp người đẹp nết, nói chuyện khéo léo dịu dàng, trước nay chưa từng nói xấu gì ai, người yêu kiều hơn hoa, hiền lành hơn nước chính là cô gái này.
“Hình như không lâu nữa là họp lớp, nghe nói cô ấy cũng đi, mày có đi không?”
Giang Đường Dã nghiêng người: “Đi chứ, sao lại không?”
“Mày xem, mày còn nhớ người ta….”
“Nhớ mẹ mày á.”
Nhìn thấy người ngủ rồi, Thẩm Ngân cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, muốn ngủ.
Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của cô gái lúc nãy.
Tuyệt đối không giống Ngu Dữu.
Hình như là….
Anh đột nhiên mở bừng mắt, kinh ngạc nhìn người đang ngủ trên sô pha, khóe môi giật giật không nói ra tiếng.
Nghĩ lại mới thấy cặp mắt đó cực kỳ giống Như Hứa.
*
Tháng chín, khí trời nóng bức vẫn chưa chịu lui.
Như Hứa không hề qua lại với Chu Mục nữa, diễn kịch cũng xem như đã diễn xong nhưng lâu lâu cậu ta lại mang chút trái cây qua hỏi thăm tình hình vết thương của cô.
Vì vậy ánh mắt của bạn bè xung quanh cũng thay đổi.
Haizzz, dù sao em gái vẫn thượng vị rồi.
Đàn ông mà.
Ngày nọ có một bạn mới chuyển đến lớp.
Tên là Đồng Khuyết, rất hay.
Dáng người cao gầy, rất thích cười, mới tới có mấy ngày đã hòa nhập được với các bạn trong lớp, cực kỳ có khả năng tương tác, là một thiếu niên đầy năng lượng.
Lục Giảo viết đề toán xong xuôi thì liếc Đồng Khuyết ngồi cách đó xa xa, than một câu: “Thiếu niên ơi, thiếu niên à.”
Tan học phải làm trực nhật, Như Hứa đang lau bảng đen thì có một thầy giáo dựa vào đôi chân dài mà viết bảng tít trên cùng, cô phải nhón chân mới lau được.
Lúc đang cố nhón chân hết cỡ thì có một bàn tay giật lấy cái khăn lau bảng trong tay cô, nhẹ nhàng lau xong xuôi.
Như Hứa vừa quay đầu lại đã thấy là Đồng Khuyết thì gật đầu nói cảm ơn.
Cậu gãi đầu, lộ ra nụ cười ngượng nghịu.
Lại có một ngày khác Như Hứa tìm bạn mượn vở bài tập thì Đồng Khuyết đột nhiên nói ra: “Bạn mượn của mình có được không?”
Vừa lật vở ra là nét chữ thanh tú, ngay ngắn rõ ràng, mấy chỗ chú ý cũng được đánh dấu kỹ càng.
Lục Giảo thò mặt qua, chế nhạo nói: “Cho mình mượn nhìn xem được không?”
Đồng Khuyết cũng hào phóng gật đầu, không có chút nào mất tự nhiên.
Trước ngày nghỉ tháng mười một, Như Hứa thu dọn đồ đạc, cô đi chậm một chút để đợi xe buýt thì gặp cậu ấy.
Cậu hỏi Như Hứa đi đường nào, Như Hứa trả lời xong thì cậu nói cậu cũng đi cùng đường.
Chờ đến khi lên xe buýt, hai người ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Đồng Khuyết bỗng nhiên bỏ cặp xuống, lục tìm trong cặp một lát rồi đưa cho Như Hứa, nụ cười có hơi ngốc nghếch.
“Mình định đưa cho bạn từ hai ngày trước rồi.”
Như Hứa nhận lấy, nhìn thấy trong tay là kẹp tóc thì sửng sốt hai giây, đôi mắt mở to.
“Cậu là người đó…. Nhà trẻ đó….”
Đồng Khuyết thở dài, lộ ra biểu cảm thất vọng.
“Mình họ Đồng đó, cả nước chỉ có hơn 500 người, đặc biệt như vậy mà cậu lại không nhớ rõ.”
Như Hứa nhìn kẹp tóc trong tay, có một cảm giác như thời gian đang chảy ngược lại, cô ngẫm nghĩ rồi vươn tay ra ước chừng chiều cao của hai người, cười nói: “Trước đây mình cao hơn cậu.”
Đồng Khuyết cũng không giận dỗi, còn phụ họa thêm: “Chính xác, hồi nhỏ toàn bộ sữa bò mình đều cho cậu uống, ớt xanh cậu đều cho mình ăn.”
Như Hứa: “……”
“Bây giờ cậu không còn ăn ớt xanh nữa sao?”
“Không ăn.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì”, mặt mày Như Hứa lộ nét tinh nghịch, cười lên như hoa mùa xuân: “Vì Shin cậu bé bút chì mãi là thần tượng của mình.”
Quá đáng yêu.
Cậu thiếu niên cũng cười rộ lên theo, trong mắt đong đầy ngọt ngào, lặng lẽ cất sâu vào trong lòng để giữ gìn thật kỹ.
Giống như cái kẹp tóc đó, bất kể là cậu đã dọn nhà bao nhiêu lần, đi đến nơi nào, vứt đi thứ gì quý giá thì cái kẹp tóc vẫn giữ lại.
Thật tốt, cậu vẫn còn giữ cho cô.
Trong kỳ nghỉ, Như Hứa đã lên kế hoạch đầy đủ cho mỗi ngày, hình thức ở chung của cô và Giang Đường Dã lại quay về như trước kia, thân thiết nhưng không thân mật, vô hình chung tạo ra một đường phân cách rõ ràng.
Trong lúc đó Lục Giảo có tới tìm cô, nhìn thấy Giang Đường Dã ở sau lưng Như Hứa thì ngạc nhiên cảm thán không ngừng, nói, chú nhỏ này của bà đúng là đẹp chết được, có thể đi làm diễn viên được rồi đó.
“Trách không được bà không thích Chu Mục không thích Đồng Khuyết, có một người chú nhỏ đẹp trai như thần tượng thế kia thì trong mắt còn có được ai?”
Lông mi Như Hứa run run, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy.”
“Được được được, không nói, đi thôi đi thôi, dẫn bà đi xem hàng tốt.”
“Thứ gì?”
Lục Giảo kéo tủ, tìm nửa ngày trời mới tìm ra được một cái đai đeo và quần tất, thúc giục Như Hứa đi thay.
Chờ Như Hứa thay đồ xong làm cho ánh mắt cô bạn sáng lên, huýt sáo một cái, cười tủm tỉm nói: “Đêm này bà chính là con mèo hoang gợi cảm.”
Trong gương là cô thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, không tô son trát phấn cầu kỳ, môi chỉ thoa chút son, mặt phớt chút phấn, trên gương mặt trắng bóc có thêm chút màu sắc kiều diễm.
Dáng người của cô gái mảnh mai cân xứng, thu hút ánh nhìn nhất chính là đôi chân dài trắng mịn thẳng tắp làm cho người khác không cầm được đôi mắt.
Màn đêm buông xuống.
Lục Giảo dẫn theo Như Hứa đến một góc trong quán bar, cô đã đặt chỗ sẵn ở đó còn có một cậu thiếu niên đang đứng chờ.
Đồng Khuyết xoay người nhìn thấy Như Hứa thì ngạc nhiên một chút, ngay sau đó thì cởi áo khoác trên người đưa cho Như Hứa, xong còn nhướng mày với Lục Giảo: “Sao cậu lại để cậu ấy ăn mặc như vậy?”
Lục Giảo không có chút nào để ý đến, gọi hai ly rượu rồi đưa cho Như Hứa một ly.
“Đi với ma mặc áo giấy đó, có ý kiến?”
Người ở bên kia kêu Đồng Khuyết, cậu rối rắm một chút rồi dặn dò Lục Giảo trông chừng Như Hứa rồi chạy đi.
“Đồng Khuyết ở đây làm cái gì?”
“Cậu ấy hát ở đây, cậu xem, toàn bộ những người này đều tới xem cậu ấy