Edit: Ai Shiteru
Cuộc trò chuyện giương cung bạt kiếm này của hai người kết thúc khi Như Hứa sắc mặt tái nhợt bóp chặt tay của Giang Đường Dã, nói ra ba chữ ‘đau bụng kinh’.
Trong xe, cô gái nhỏ cuộn tròn người lại ngồi trên ghế, trên thái dương đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả sức mở cửa xe cũng không có nhưng vẫn ngoan cố, không chịu mở miệng nhờ vả xin xỏ gì.
“Không muốn anh ôm à?”
Hai tay anh khoanh lại, đứng một bên giương mắt nhìn mà không chịu đưa tay ra giúp.
Cũng không rõ là hai người đang giở trò giận cái gì.
Nhưng không ai muốn cúi đầu.
“Coi như ông đây thích ôm vậy.”
Giang Đường Dã bế ngang người Như Hứa lên, bước vào trong nhà rồi đặt cô lên sô pha trước, sau đó đi lấy dép lê, ngồi xuống thay cho cô.
Như Hứa dịch người qua bên cạnh né tránh nhưng vẫn không tránh được, bàn chân bị anh nắm chặt trong tay.
Đối với con gái rất dễ đổ bởi chiêu này.
Có nước mắt chảy ra từ khóe mắt của cô, Như Hứa giơ tay lau đi, cô ngửa đầu ra không để người khác phát hiện.
Sau khi đã xử lý ổn thỏa trong nhà vệ sinh, Như Hứa chậm rãi mở cửa ra, đối diện với cô chính là Giang Đường Dã.
Cô cụp mắt xuống nhìn thấy ngón tay đỏ tươi của anh thì trong giây lát bên tai bỗng nóng lên.
Là vì anh ôm cô nên như vậy.
“Em xin lỗi.”
Như Hứa líu ríu nói một câu rồi lách qua người anh, trở về phòng.
Nằm bẹp trên giường, cô càng cảm thấy đau dữ dội hơn, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường, nhỏ giọng rên rỉ.
Trước mắt cô cảm thấy mơ hồ, Giang Đường Dã đi tới, anh cầm một ly nước và một viên thuốc.
“Anh có hỏi qua rồi, thuốc giảm đau không nên uống nhiều, em uống đỡ trước một viên, ráng chịu một chút.”
Như Hứa ngồi dậy uống thuốc rồi nằm xuống ngủ.
Bỗng nhiên nệm hơi lún xuống một chút, cô mở mắt ra nhìn thấy đối diện là khuôn mặt của anh.
Bọn họ chung chăn chung gối, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở giao hòa.
Như Hứa nhắm mắt lại trước.
Giang Đường Dã vươn tay xoa mái tóc ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Mỗi lần đều đau như vậy sau?”
“Đau.”
“Anh dẫn em đi khám trung y nhé.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái vùi trong gối đầu, lông mi hơi run, rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn thẳng vào anh, lúc nói chuyện còn lộ ra chút tính trẻ con.
“Em không muốn uống thuốc than.”
Nói tới chuyện thuốc than thì còn có một câu chuyện đằng sau đó.
『Giang Đường Dã là thai sinh non, từ nhỏ làn da đã trắng, cơ thể yếu ớt, vẫn luôn uống thuốc thay cơm.
Đến lúc mười mấy tuổi khỏe mạnh hơn nhưng vẫn không dám lơ là, số lượng thuốc uống có giảm bớt nhưng một năm vẫn phải uống vài lần.
Cậu chàng bưng chén thuốc đen như mực tàu tỏa mùi thuốc đắng ngắt dẹo qua dẹo lại trước mặt cô bé Như Hứa, gạt cô bé, nói rằng đây thì nước uống rất ngon.
Có quỷ mới tin.
Như Hứa không có tin à nha.
Thuốc sắp nguội rồi mà anh còn không chịu uống, lại nghĩ ra một cái chủ ý muốn chơi kéo búa bao với Như Hứa, ai thua sẽ phải uống một hớp.
Như Hứa đồng ý.
Kết quả là thua thảm hại, hơn nửa chén đều xuống bụng Như Hứa, cậu thiếu niên đã quen mùi thuốc đắng nên uống mấy hớp không tính là gì.
Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, cúi người xuống cuộn thành một cục, uất ức vô cùng.
Cậu cười đủ rồi mới ngồi xuống bên cạnh Như Hứa, dùng ống tay áo lau miệng cho cô, biến ra một viên kẹo.
Cô bé Như Hứa ăn không ngần ngại, bớt uất ức rồi mới trả lời lại vài câu với ông chú nhỏ này.
Cô dùng giọng điệu non nớt, nói chú nhỏ à, chú nhất định phải khỏe mạnh đó.
Giống như có chút chua xót.
Cậu thiếu niên nhìn cái chén trống trơn, nhớ tới những ngày tháng uống thuốc trước kia, nụ cười có chút cô đơn.
Có rất ít người chúc anh khỏe mạnh.
Thì ra lời chúc tốt nhất chính là chúc khỏe mạnh.』
“Chúng ta chơi kéo búa bao, ai thua người đó uống.”
Bụng quặn đau, Như Hứa đau đến mức nhíu mày, nghe lời anh nói làm cho tức cười.
Anh nói đây là thuốc bổ cơ thể, cô hỏi rằng đó là cái gì, nói uống là có thể uống được sao.
“Anh cứ thích lừa gạt em.”
Như Hứa có chút buồn ngủ nên chớp mắt, cuộn tròn người lại, cúi đầu, không ngừng dụi người vào trong ngực anh.
“Dụi vào đâu thế?”
Giang Đường Dã ôm cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ, bàn tay vươn xuống dưới, cách một lớp áo nhẹ nhàng xoa lên bụng nhỏ của cô.
Quẩn quanh trên chóp mũi của cô đều là mùi thuốc lá.
Như Hứa nắm lấy quần áo của anh, nhỏ giọng nói: “Hút ít thuốc lại đi, chú nhỏ à, em không muốn anh không nhìn thấy được ngày em mặc váy cưới đâu đấy.”
Giang Đường Dã cười: “Sao em biết được anh không muốn nhìn thấy em kết hôn vậy?”
Sau khi nói xong, cả hai người đều thấm mệt nên nhanh chóng ngủ.
Ngày hôm sau còn phải đi học, sáng sớm lúc Như Hứa tỉnh dậy, trên mắt treo hai cái quầng thâm to tướng, còn không ngừng ngáp.
Giang Đường Dã đưa cô đến trường học trùng hợp gặp Giang Ái đang bước xuống xe.
Hai người nắm tay đi vào cổng trường.
“Sau cái quầng thâm to vậy?”
Lúc lên lầu càng có nhiều bạn học hơn nên Giang Ái kéo Như Hứa qua một bên, dò xét từ trên xuống dưới.
“Em và chú nhỏ…. có không?”
Như Hứa ngạc nhiên một chút rồi lắc đầu cười: “Không có.”
“Chị vẫn giữ câu nói đó, chú nhỏ, không được.”
Bỗng nhiên Như Hứa cong mắt cười, một lúc sau Giang Ái mới phản ứng lại kịp, chọc chọc cô, đỏ mặt: “Em biết ý chị không phải cái đó mà.”
Tiếng chuông báo giờ học vang lên, Chu Mục đang chạy ngang qua bỗng dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm hai người.
“Hai người đang thì thầm thập thò nói cái gì vậy?”
Như Hứa: “Tôi đang khuyên chị tôi chia tay với anh”
Chu Mục: “……”
*
Ngày tổ chức họp mặt bạn bè của Giang Đường Dã diễn ra rất náo nhiệt.
Ba chìm bảy nổi hay lênh đênh gì đều có mặt đông đủ, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội giao thiệp như vậy.
Mãi cho đến khi Ngu Dữu xuất hiện.
Ngày tháng 10, trời không tính là nóng, còn có chút hơi lạnh.
Cô gái trút bỏ phần ngây ngô, mặc một cái đầm màu trắng, mái tóc nâu dài lượn sóng rũ sau lưng, khoan thai tới muộn cũng không thấy xấu hổ, gương mặt được trang điểm tinh xảo, nhẹ nhàng cười nói câu xin lỗi.
Đám người đang ồn ào bỗng im bặt, một giây sau lại sôi nổi bắt chuyện với cô.
Không có ai phạt rượu cô ấy bởi vì một nửa số người ở đây là đàn ông thương hoa tiếc ngọc nên không muốn phạt cô, một nửa còn lại là phụ nữ hâm mộ cô, nhưng không ghen ghét.
Năm đó mối quan hệ của Ngu Dữu và các bạn trong lớp rất tốt.
Nhưng cô vẫn bỏ túi xách xuống, thái độ thành khẩn kính rượu từng ly, mỗi câu mỗi chữ đều sâu sắc khúc chiết, mỗi nụ cười đều động lòng người, vẻ đẹp đúng là làm cho người đối diện phải tròn mắt.
Khi kính rượu đến chỗ Giang Đường Dã, Ngu Dữu nở nụ cười nhợt nhạt, nhớ lại chuyện cũ nói: “Anh thay đổi rất nhiều.”
“Không tính là thay đổi.”
Giang Đường Dã không nói gì thêm, uống hết một chén rượu, trên gương mặt không có chút biểu cảm buồn vui gì, ngược lại còn cười mỉm mỉm.
Ngu Dữu đang muốn mở lời thì anh đã cúi đầu trả lời tin nhắn của công ty, không có chút hứng thú tán dóc gì.
Ngay cả Thẩm Ngân cũng nhìn ra được là anh đang làm ăn ứng phó, không có mấy phần nhiệt tình nào.
Trên bàn cơm có một người ngu muội khơi lại chuyện xưa của Giang Đường Dã và Ngu Dữu, trêu chọc nói một người chưa cưới một người chưa gả không bằng sáp lại với nhau đi.
Cô gái có đôi mắt đa sầu đa cảm, không có sự thờ ơ của nhân tình mà nhiều thêm vài phần cảm tính, nhìn vào đôi mắt của cô ấy có cảm giác mông lung như mưa bụi ở Giang Nam, cho nên cô nhìn ai thì người đó bỗng dưng sẽ nảy ra cảm giác sửng sốt.
Giang Đường Dã không quen với chuyện rảnh tay này, anh ngồi giữa một màn sương khói mờ nhân ảnh mà chỉ mình anh là người không hút thuốc, bởi vì trước đó anh