Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Tưởng Thanh Thanh đang muốn trịnh trọng đưa ra kết luận, ba chữ "không thích hợp" đã tới bên miệng thì một giọng nữ quen thuộc đã vang lên trước, "Giang tiểu thư, chị và Đình Quân đã sớm chiều bên nhau năm năm......"
Tưởng Thanh Thanh cau mày, tầm mắt lướt xuống, liếc mắt một cái liền thấy được bút ghi âm trong tay Giang Phán, cô lạnh giọng quát: "Cô muốn làm gì? Xóa ngay cho tôi!
Giang Phán lắc đầu, tắt đi âm thanh khó nghe, cười nhẹ nhàng: "Cô Tưởng, tôi sợ lần sau cô nhìn thấy tôi lại phải lãng phí miệng lưỡi nói lại một lần, cho nên tôi giúp cô ghi âm lại trước, đến lúc đó nếu cô muốn nghe thì tôi giúp cô phát lại là được. Cô xem như vậy có phải tiện lợi hơn nhiều hay không?"
Sắc mặt Tưởng Thanh Thanh càng ngày càng kém, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào, xông lên vạch mặt cô ta đi, cô ta sẽ không dám kiêu ngạo như thế nữa, vạch mặt rồi Đình Quân sẽ không bao giờ bị cô ta mê hoặc nữa.
Cô như bị ma xui quỷ khiến nhấc chân, ngay khi cơ thể đang định nhào về phía trước, thang máy cách đó không xa đã lên tới tầng này, phát ra tiếng "đinh".
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Chu Đình Quân từ bên trong đi ra.
Tưởng Thanh Thanh dùng sức cắn chặt môi, sau khi lý trí khôi phục lại thì nhanh bước về phía Chu Đình Quân, lúc định dựa vào người anh, đối phương lại nhanh nhẹn tránh đi.
Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nét ôn hòa trên mặt vẫn trước sau như một: "Đình Quân, viện trưởng tìm cậu có chuyện gì không?"
Ánh mắt đầu tiên của Chu Đình Quân trước hết là nhìn Giang Phán, cô gái nhỏ thấy anh nhìn qua thì thu lại ý cười nơi khóe môi, mắt hạnh đen láy trừng mắt nhìn anh, thoạt nhìn không được vui vẻ.
Anh bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt trả lời câu hỏi của Tưởng Thanh Thanh: "Vẫn là chuyện kết thúc hạng mục."
Tưởng Thanh Thanh không hề bỏ qua một ánh nhìn nào của anh từ lúc anh bước ra khỏi thang máy, cũng chú ý tới sau khi anh sửng sốt vài giây mới bắt đầu trả lời câu hỏi của cô.
Cho nên bây giờ Đình Quân thật sự bị con nhỏ trước mặt mê hoặc rồi sao?
Như vậy nhiều năm làm bạn và chờ đợi kia của cô...... Chẳng phải như dã tràng xe cát biển đông sao?
Trong phút chốc, đầu óc của Tưởng Thanh Thanh có chút trống rỗng, cô gật đầu cho có rồi xoay người đi về văn phòng của mình, bước chân có phần lộn xộn và hoảng loạn.
Chu Đình Quân dù bận tối mắt nhưng vẫn nhìn cô gái nhỏ đang trừng mắt phẫn nộ, khóe môi bất giác cong lên: "Sao không đi vào?"
Giang Phán hung hằng trừng mắt liếc anh, hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong, lại không cẩn thận đụng phải khung cửa, chỗ bị đụng vào xui thay lại là cánh tay lúc sáng bị Lý Viện nắm đến bầm tím.
Một trận cảm giác đau đớn cùng với tê dại mãnh liệt truyền đến, cô thấp giọng "Ui" một tiếng, không khỏi nhíu mày.
Sao hôm nay xu cà na quá vậy.
Giang Phán đang tức giận suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Có đau không?"
Giang Phán không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn anh lắc đầu: "Không đau......"
Chu Đình Quân không chờ cô nói xong đã tiến lại gần, đỡ vai xoay người cô lại, anh cúi người dùng một tay bắt lấy tay trái cô, tay còn lại vén tay áo mỏng manh của cô lên.
Trên cánh tay trắng nõn có một vùng xanh tím đan xen, phía trên còn được bôi một lớp thuốc mỡ mỏng, tạo nên sự tương phản rõ rệt với lớp da thịt hoàn hảo như ngọc không chút tì vết bên cạnh, ngoại trừ chỗ vết thương này, nơi vừa mới đụng vào khung cửa cũng đỏ.
Chu Đình Quân bắt lấy tay cô không nhúc nhích, anh giương mắt, đáy mắt một mảnh đen nhánh: "Không đau?"
Giang Phán không lên tiếng, lông mi cô run rẩy, làn da lộ ra trong không khí, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm, cô giãy giụa muốn rút tay lại.
Chu Đình Quân giữ chặt tay không cho cô động đậy, đầu ngón tay ấn nhẹ vào nơi vừa bị va chạm, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Sao lại bị như vậy?"
Tay anh hơi lạnh, cảm xúc mềm mại làm Giang Phán thấy hơi ngứa, giọng cô mềm như bông mang theo một chút nũng nịu, âm cuối kéo dài: "Lúc sáng tham gia họp báo bị một tên tâm thần làm, anh đừng chạm vào, ngứa lắm......"
Chu Đình Quân híp mắt, vẫn nhìn cô không nhúc nhích, cảm xúc khó hiểu trong mắt không ngừng quay cuồng.
Vài giây sau, tay anh trượt xuống, sau khi vuốt ve cổ tay trái cô vài cái mới chầm chậm thu tay về.
Trong lòng Giang Phán lộp bộp, mắt hạnh hơi trợn to, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Đình Quân.
Hàng mi dài của anh buông xuống, trong mắt hiện lên một tia u ám, thoạt nhìn nét mặt vẫn như bình thường, anh kéo tay cô đi vào văn phòng, "Buổi tối muốn ăn gì?"
Giang Phán thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảnh khắc ban nãy, cô còn tưởng anh đã phát hiện ra vết sẹo ở cổ tay.
Thể chất của cô không dễ để lại sẹo, hơn nữa vài năm qua kiên trì sử dụng rất nhiều thuốc mỡ xóa sẹo, lúc ra ngoài cũng sẽ dùng kem che khuyết điểm, bình thường không nhìn kỹ thì căn bản không nhận ra chỗ đó có sẹo.
Cô quơ quơ cánh tay đang nắm của hai người, cười tủm tỉm: "Ăn lẩu? Hay là ăn món Nhật?"
Chu Đình Quân cười khẩy: "Ăn xong lại đi bệnh viện truyền nước?"
Giang Phán: "......"
Cô phồng má, ủ rũ phun ra một hơi, "Vậy anh quyết định đi."
Sự thật chứng minh, giao chuyện ăn uống này cho đàn ông quyết định là một lựa chọn sai lầm, dù rằng đêm qua Giang Phán mới đi bệnh viện truyền nước biển vì viêm dạ dày cấp tính, nhưng hôm nay cô đã ăn hai bữa cháo, thật sự không muốn ăn thêm bữa thứ ba nữa đâu.
Cho dù có bắt cô về nhà úp mì gói ăn, cô cũng không muốn húp cháo.
Giang Phán lại ngước mắt nhìn tiệm cháo nằm ngay khu vực sầm uất của trung tâm thành phố, bên trong cửa kính trong suốt chật ních khách, nhân viên tất tả chạy tới chạy lui, xem ra việc kinh doanh của tiệm này khá tốt.
Cô hít thở sâu, cuối cùng hạ quyết tâm buông bàn tay đang nắm lấy tay cô đi vào trong của Chu Đình Quân, xoay người đi thẳng qua quán cá nướng kế bên.
Chu Đình Quân: "......"
Vài giây sau, anh bắt kịp bước chân Giang Phán, trầm giọng hỏi: "Giang Phán, cá nướng và anh, em chọn một đi."
Mắt Giang Phán sáng rực, nhanh chóng xoay người nhào qua Chu Đình Quân, cô ôm lấy cánh tay anh, giọng nói mềm nhẹ kèm theo một chút thẹn thùng khó phát hiện: "Đương nhiên chọn anh rồi, đi đi đi, chúng ta về nhà, về nhà anh hay nhà em?"
Mặt cô hơi ửng đỏ, hai bên tai cũng hơi nóng, cô ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng hỏi: "Có phải chúng ta nên tranh thủ đi siêu thị mua cái gì đó hay không?"
Chu Đình Quân đã sớm không còn là cậu thiếu niên ngày nào, lập tức hiểu được lời nói của Giang Phán có ý gì, anh giơ tay chọt trán cô, khẽ cười: "Trong đầu em