Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán về đến nhà không bao lâu, Lâm Huyên đã gọi điện thoại tới, không khó nghe ra giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của cô ấy: "Phán bảo bối, mau thành thật khai báo, đừng nói cậu không trả lời tin nhắn WeChat của tớ là do đang viết viết kiểm điểm đấy nhé? A đúng rồi, giáo sư Chu nhà cậu đã đồng ý kết bạn WeChat với tớ rồi, có muốn tớ kể lại lịch sử chờ đợi vô vọng mấy năm nay của cậu cho anh ấy nghe không ?"
Giang Phán vốn định bảo cô ấy cút, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống, cô híp mắt, bình tĩnh hỏi: "Lâm Huyên, tớ hỏi cậu một chuyện, nếu một người đàn ông lúc hôn cậu luôn giống như chuồn chuồn lướt nước, vậy có phải đối phương không thích cậu không?"
Lâm Huyên phân tích rõ ràng rành mạch: "Không hẳn thế, tớ thấy còn phụ thuộc vào việc đây có phải là lần đầu tiên yêu đương của người này hay không, nói chung lần đầu tiên không có kinh nghiệm cho nên đều như vậy. Còn nữa, đừng nói hôn môi, ngay cả chuyện kia cũng có thể làm cậu đau chết. Đúng rồi, cậu hỏi chuyện này làm gì? Giáo sư Chu nhà cậu cũng sắp 30 rồi, không có khả năng chưa từng yêu đương."
Giang Phán chớp mắt, thuận miệng nói cho có lệ: "Không có gì, tớ hỏi đại thôi."
Lâm Huyên ở đầu dây bên kia quả nhiên cười chế nhạo: "Cậu nghĩ tớ tin ư?"
Giang Phán uể oải ngáp một cái: "Tớ sẽ coi như cậu tin. Được rồi, ngày mai tớ còn phải dậy sớm, ngủ trước đây, ngủ ngon."
Lâm Huyên xì một tiếng khinh miệt: "Cậu có thể kiếm cái cớ nào có lý hơn chút được không, giờ mới mấy giờ mà cậu đòi đi ngủ, cậu nói đi tắm còn đáng tin hơn chuyện này đấy?"
Giang Phán cười khẽ, "Được rồi, chị Huyên, em đi tắm đây, tắm xong nói tiếp, lần này không gạt chị, em đi tắm thật đây."
Cúp máy, Giang Phán tập yoga một giờ, tắm rửa sấy tóc xong bước ra đã gần chín giờ rưỡi, điện thoại đặt trên bàn vẫn luôn nhấp nháy đèn, cô bước qua cầm lấy.
Thông báo nhắc nhở tin nhắn từ Lâm Huyên:【Em gái, vì hạnh phúc của em, chị đã đặc biệt tìm cho em hai bộ phim giáo dục (phim xxx đó mọi người :v), đã gửi qua WeChat, em nhớ rủ thầy Chu xem cùng nhé.】
Giang Phán nhăn mày, cô mở khung chat WeChat với Lâm Huyên ra kéo lên trên, không nhìn thấy món đồ kỳ quái nào.
Cô gõ hai chữ gửi đi:【Ở đâu?】
Đầu tiên Lâm Huyên gửi liên tiếp mấy cái biểu cảm dễ thương, khoảng hơn chục cái, cuối cùng bắt đầu thú tội:
【Phán tiên nữ!!!!!!】
【Tớ vừa bất cẩn gửi nhầm rồi......】
Trong lòng Giang Phán có linh cảm chẳng lành:【Cậu gửi cho ai?】
Lại là một loạt biểu cảm cầu xin, kèm theo dòng tin nhắn:【Giáo sư Chu nhà cậu.】
Vài giây sau, Lâm Huyên lại gửi tin nhắn tới:【Cậu yên tâm, tớ đã giải thích với anh ấy rồi!】
Mí mắt Giang Phán giật giật:【Cậu đã nói gì?】
Lâm Huyên:【Tớ nói ban đầu định gửi cho cậu, nhưng vô tình gửi nhầm.】
Giang Phán nghiến răng nghiến lợi:【Cậu chờ đó, tớ lập tức tới chỗ cậu ghi hình tiết mục, cậu chờ mà xuống lòng đất đi.】
Lâm Huyên:【......】
Giang Phán gửi một biểu cảm xem thường, mang theo một bụng lửa giận thoát WeChat, đặt điện thoại lên bàn cái "bộp".
Cô nên làm gì để lấy lại hình tượng thần thánh trong mắt anh đây?
Giang Phán khẽ thở dài, tự an ủi bản thân Chu đại giáo sư bận rộn như vậy làm sao có thể xem được, làm sao có thể, chắc chắn không phải đâu......
Đang nghĩ ngợi, điện thoại rung lên, Lâm Huyên gửi hai tin nhắn tới:【Chủ nhiệm lớp cậu bảo tớ đừng dạy hư cậu.】【Dù chưa gặp người đàn ông nhà cậu, nhưng trong đầu tớ đã khắc họa được hình tượng trung niên cổ hủ nghiêm khắc cấm dục rồi đó.】
Giang Phán tức giận đáp lại:【Nói bậy thêm một chữ nữa, vô danh sách đen ngay và luôn khỏi cảm ơn.】
Lâm Huyên:【Trọng sắc khinh bạn.】
Giang Phán không trả lời cô ấy, cắn cắn môi dưới, rối rắm nửa ngày cuối cùng quyết định tìm Chu Đình Quân giải thích.
【Em không có xem mấy loại phim con heo này, em vẫn là tiên nữ Phán Phán bên hồ Đại Minh năm nào.】
【Anh phải tin em.】
Đối phương nhanh chóng trả lời:【Tốt】
Giang Phán thở phào nhẹ nhõm, vừa định tắt điện thoại đi ngủ, đèn nhắc nhở lại sáng lên, cô mở màn hình:【Dám xem người đàn ông khác, đánh gãy chân em.】
Cô cong môi, lập tức trả lời:【Em chỉ muốn xem của anh Chu vừa cấm dục lại vừa trêu ngươi nhà em thôi.】
Tin nhắn gửi đi cả buổi cũng không nhận được câu trả lời, Giang Phán biết ngay cái tên kia cuồng công việc phỏng chừng lại đang bận rộn rồi.
Không hiểu tại sao giáo sư đại học lại lắm việc thế.
Làm thêm bất kể ngày đêm.
Năng suất làm việc của Mạnh Húc rất cao, trước giờ tan tầm chiều hôm sau anh đã sắp xếp xong các tài liệu liên quan bỏ vào một túi văn kiện, tìm người giao cho Chu Đình Quân.
Chu Đình Quân mở túi văn kiện ra nhìn một lát thì không xem được nữa, anh rũ mi, mày nhíu chặt, cảm xúc trong mắt cuộn trào không dứt.
Ngừng vài giây, anh buông tài liệu, đầu lưỡi chống bên khoang miệng trầm tư một lát, gọi điện thoại bảo tài xế trong nhà tới đại học B đón anh về.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan sở, thành phố B lại là thủ đô, toàn bộ giao thông kẹt cứng, lúc anh về tới Chu gia đã hơn sáu giờ rưỡi.
Bước vào nhà, cha Chu đang ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc báo, khóe mắt nhìn thấy anh, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc thoáng qua.
Cha Chu khẽ hừ một tiếng, giọng nói bình thản lại uy nghiêm: "Con còn biết đường về cơ à, cứ tưởng đâu trong mắt con không có người ba này, không có cái gia đình này đấy chứ."
Thái Ngọc đang tưới hoa trên lầu, nghe được âm thanh lập tức buông bình nước đi xuống.
Bà đi tới trước mặt con trai, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn anh không có gầy đi mới bất mãn trách móc cha Chu một câu: "Anh đừng có giận dỗi con trai như con nít thế, khó khăn lắm Quân Quân mới về nhà được một chuyến."
Cha Chu buông tờ báo xuống nhìn vợ con mình: "Chẳng lẽ anh nói sai sao? Nó từ nước ngoài về đây bao lâu mà hôm nay mới biết đường về nhà!"
Thái Ngọc vô cùng bao che con mình, lập tức giải thích giúp con trai: "Nếu anh giao ít việc cho con thì nó có bận như vậy không?"
Cha Chu híp mắt: "Anh giao việc cho nó là sai sao? Sau này Chu thị không phải thuộc về nó à? Sao em không nói con trai bảo bối của mình đi, biết mình bận rộn còn tới đại học B làm giáo sư giáo thầy gì không biết."
Thái Ngọc kéo Chu Đình Quân ngồi xuống, kêu bảo mẫu rót nước mang trái cây tới, "Kệ ba con đi, di chứng thời kỳ mãn kinh đó."
Cha Chu thấy cảnh mẫu tử tình thâm bỏ mình ra ngoài, bưng đĩa trái cây lên, "Về đúng lúc lắm, mấy ngày nay mẹ anh cứ lải nhải bên tai tôi chuyện con của bạn thân đều đã kết hôn, cháu cũng đầy tháng, nếu anh lại không tìm ra đối tượng thì cứ lấy người mà mấy năm trước chọn đi......"
Do dự một chút, cha Chu nhìn về phía vợ mình: "Lúc ấy chúng ta nhìn trúng con gái Dương gia hay Giang gia nhỉ?"
Thái Ngọc ngây người liếc cha Chu một cái: "Giờ đã là thời đại nào rồi mà anh còn muốn làm chủ chuyện của con, dù sao em cũng không vội, con mình thích là được."
Cha Chu: