Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán chẳng muốn so đo với người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, cô quơ quơ chiếc túi trên tay, đôi mắt sáng ngời đối diện với ánh mắt đen láy của anh, chân thành mời: "Vào nhà ngồi một lát hẵn đi nhé?"
Chu Đình Quân gật đầu, cầm lấy túi giấy trong tay cô vô cùng tự nhiên, "Ừm, mở cửa đi."
Giang Phán cong môi cười khẽ, cô lấy chìa khóa mở cửa ra, khom lưng rút ra hai đôi dép có kiểu dáng giống hệt nhau một lam một hồng từ trong tủ giày, tự mình thay đôi hồng nhạt kia, đắc ý nói: "Dép cặp khuyến mãi mua ở siêu thị lần trước cuối cùng cũng có tác dụng."
Chu Đình Quân cụp mắt nhìn đôi dép màu hồng nhạt trên chân cô, không trả lời.
Những năm qua cô gái của anh đã sống như thế nào?
Cô gái nhỏ gầy yếu trước kia làm sao vượt qua được những năm tháng đó?
Cô trong ấn tượng của anh là một cô gái 18 tuổi trong sáng, vừa xinh đẹp lại rực rỡ, mắt hạnh trong veo giống như vĩnh viễn chỉ có một cảm xúc —— niềm yêu thích không chút che giấu với anh, trừ cái này ra không có bất kì tạp chất nào khác.
Không có sợ hãi do dự, không có cô đơn tuyệt vọng, cũng không có oán hận khổ sở.
Chẳng sợ trước kia gặp nhiều bất hạnh, chẳng sợ vết thương chồng chất, vẫn khoác lên mình một lớp áo giáp kiên cường, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.
Ngay cả khi anh rời bỏ cô ra nước ngoài cô cũng chẳng hề so đo, sau khi gặp lại anh, trong mắt cô vẫn tràn ngập sự yêu thích, vẫn không thể ngăn nổi mình tiếp tục đến gần anh, dù cho bị anh hiểu lầm cũng chẳng sao.
Với cái tính cách một người có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện tồi tệ của cô, sẽ không cho anh biết, cũng sẽ không để anh giúp đỡ.
Cũng giống như lần đầu tiên khi anh gặp cô, một cô gái mỏng manh gầy gò một mình ôm cả chồng sách bài tập cao ngất, trong ánh mắt lộ ra nét cô đơn lại quật cường.
Ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
Lại càng làm anh cho thấy mình thật may mắn biết bao khi có thể tìm lại được cô.
Giang Phán thấy Chu Đình Quân đứng bất động cả buổi, giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt anh, hừ một tiếng như làm nũng: "Anh có vào hay không đây?"
Chu Đình Quân phục hồi tinh thần, đổi sang đôi dép màu lam sau đó xách túi đi theo vào phòng.
Giang Phán lấy túi giấy trong tay anh đặt lên bàn trà, bắt đầu mở hộp bánh kem, Chu Đình Quân ngồi cạnh cô, lúc cô di chuyển thường chạm phải người anh, cô nghiêng người đẩy tay anh: "Anh đi rửa tay trước đi, cô giáo nói phải rửa tay trước khi ăn, nhanh lên nhanh lên."
Chu Đình Quân vươn đầu lưỡi liếm liếm môi châu, nhìn một bên mặt Giang Phán chằm chằm, cô gái nhỏ nghiêm túc mở bánh, sườn mặt trắng nõn xinh đẹp, hàng mi cụp xuống như chiếc quạt nhỏ.
Giang Phán cảm nhận được ánh mắt của anh nên nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt chớp chớp, khóe môi cong cong: "Đừng nói là anh đang đợi em dắt đi đấy nhé?"
Chu Đình Quân nhanh chóng viện lý do: "Chỗ rửa mặt ở đâu?"
Giang Phán nhướng mày cười đầy ẩn ý: "Anh Chu, chúng ta thẳng thắn thành thật một chút không được sao, anh đã tới nhà em mấy lần rồi, ngay cả trong thư phòng còn có thể tìm được......"
Chưa nói xong anh đã đứng lên, Giang Phán vội vàng câm miệng, đứng dậy nhào tới bắt lấy tay anh lắc lắc, "Đi chung đi."
Từ chỗ rửa mặt đi ra Giang Phán về phòng thay một bộ đồ khác, cô nhìn người đàn ông mặc tây trang đứng đứng đắn đắn, liếm môi nói: "Anh không nóng à? Có muốn cởϊ áσ khoác ra không...... Em treo lên giúp anh?"
Chu Đình Quân nới lỏng cà vạt, híp mắt nhìn đôi chân thon dài lộ ra ngoài của cô, gật đầu: "Được."
Giang Phán định nói chúng ta đều là bạn trai bạn gái, anh đừng quá thận trọng như vậy, nhưng cảm giác bản thân cũng có chút hồi hộp căng thẳng, cuối cùng không nói được những lời này.
Cô treo áo xong thì tiến đến cạnh anh, cầm dao cắt một miếng bánh phô mai dâu tây đưa cho anh, vừa định cắt một miếng cho mình thì điện thoại trên bàn trà đổ chuông, người gọi tới là Lâm Huyên.
Giang Phán bắt máy, "Alo" một tiếng rồi nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Quả nhiên Lâm Huyên ở đầu dây bên kia không nghe ra Giang Phán có gì không đúng, tùy tiện hỏi: "Cậu giúp tớ nói chuyện em họ với chủ nhiệm lớp nhà cậu đi, anh ta lạnh lùng quá, đưa ra lý do từ chối y hệt như những gì viết trong mail cho em họ tớ luôn, dì lại hối tớ nữa, tớ đau đầu quá đây."
Lâm Huyên đang trong thời gian nghỉ giải lao, vừa ăn trái cây uống nước, vừa kiên trì thuyết phục Giang Phán: "Phán à, mình là bạn phải không, mình còn là bạn tốt nữa đóooo......"
Cơ thể Giang Phán tránh khỏi Chu Đình Quân theo bản năng, cô rất muốn rống lên Lâm Huyên cậu có thể nhỏ giọng chút được không, chủ nhiệm lớp đang ở cạnh tớ đó!
Lâm Huyên lải nhải cả buổi, thậm chí còn lấy cái bánh rán mà cô ấy mang qua cho cô ăn lúc cô dọn ra ngoài học đại học để uy hiếp, Giang Phán xoa trán, có chút chột dạ nhìn sang Chu Đình Quân bên kia một cái.
Nào ngờ đối phương cũng đang nhìn cô, vừa nhìn lén đã bị bắt tại trận, cô khẽ ho một tiếng, giả bộ bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhuốm chút ánh sáng mỏng, cảm xúc trong mắt mờ mịt không rõ, trái lại nét mặt vẫn rất thản nhiên, thoạt nhìn thật sự bình tĩnh.
Lâm Huyên ở đầu dây bên kia vẫn đang thao thao bất tuyệt nói cô mang đại ân đại đức của mình, muốn cô giúp cô ấy đối phó chuyện này, Giang Phán bị hai bên trái phải tấn công thật là mệt tâm, cô quyết định từ bỏ việc đối mặt với anh.
Dường như từ trước tới nay cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.
Tay còn lại của Giang Phán bốc quả dâu tây trên miếng bánh, không chút suy nghĩ đưa tới bên miệng người đàn ông đang nhìn mình chăm chú, cười lấy lòng: "A."
Đầu ngón tay cô gái nhỏ trắng nõn mượt mà, hai ngón tay nhẹ nhàng cầm quả dâu tây đỏ mọng, đỏ tươi trắng tuyết giao nhau, mê hoặc giác quan của anh.
Chu Đình Quân yên lặng nhìn cô vài giây, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hé môi, sau khi đầu lưỡi cuốn dâu tây còn đồng thời đảo qua đầu ngón tay cô, chậm rãi nuốt xuống, yết hầu cuộn cuộn.
Chẳng hiểu sao Giang Phán lại cảm giác như bị anh quyến rũ, giống như