Edit: jena Bạch Đế thừa nhận sự tình có chút vượt tầm khống chế của ông.
Ông thật sự không nghĩ ra vì sao Khoa Phụ lại đến thẳng khu dân cư.
Sương đen không phải là tài nguyên tái sinh, mà khi dùng càng nhiều thì tiêu hao càng nhiều.
Khu dân cư có thứ gì mà lại khiến Khoa Phụ tình nguyện đến đó trước chứ không đối mặt với ông trong trạng thái sung mãn nhất?
Nghĩ tới nghĩ lui, ông cho rằng có lẽ là thân xác của 13, hay nói cách khác, Khoa Phụ muốn lấy lại phần não của gã.
Vì đó là bộ phận quan trọng nhất trên người Khoa Phụ.
Nhưng ông không biết một chuyện.
Bạch Đế không biết ngày hôm trước, có một thí sinh không thể nói tên nào đó vô cùng lớn mật đã dùng thân xác Con của Thần để dụ dỗ Khoa Phụ.
Quan trọng hơn, dụ dỗ xong còn trở mặt, khiến cho Khoa Phụ phẫn nộ phá cửa ở bên ngoài.
Trong mắt Khoa Phụ, Tư Thần chỉ là một sinh vật cao duy cấp thấp yếu ớt, giá trị duy nhất là dùng để làm vật chứa cho gã.
Gã không ngờ rằng bản thân lại có ngày bị một con kiến hôi đùa giỡn như vậy.
Thời gian sẽ xóa nhòa hết thảy, cả đau khổ và quá khứ.
So sánh giữa thù mới hận cũ thì thù mới vẫn đáng giận hơn.
Bạch Đế giơ dù, đứng thẳng giữa không trung.
Ban đêm, dù cũng là khuôn mặt đó nhưng đường nét gương mặt của Bạch Đế lại sắc nét hơn nhiều.
Khoa Phụ hiển nhiên cũng thấy ông.
Khoa Phụ cũng tham gia vào việc cải tạo Con của Thần, số 13 chính là kiệt tác mà gã hài lòng nhất, cũng là thân thể mới mà gã muốn sử dụng.
Vì vậy sau khi bị đâm sau lưng một vố đau điếng, yêu thích đã chuyển thành phẫn nộ.
Trong nỗi oán hận đó còn có một sự ghen ghét không rõ ràng.
Gã ghen ghét vì đối phương có thiên phú kinh người.
Bạch Đế cảm thấy đen đủi: "Không cần lấy thân thể của một đứa nhỏ để bày ra biểu tình xấu xí như vậy."
Ông vứt cây dù ra ngoài, đồng thời cũng vứt luôn hộp thu dụng đựng xác của số 11 xuống.
Dù đen không ngừng biến lớn giữa không trung, giống như muốn bao phủ cả người Khoa Phụ với những xúc tu khổng lồ.
Khoa Phụ không để ông như ý nguyện, bắt đầu gào thét xông lên, như thiên thạch lao ra từ bầu trời.
Sương mù phía sau cuồn cuộn, căng ra đến cực hạn như những cái động đen ngòm cắt nuốt mọi sự vật xung quanh.
Bốn phía không có gió, nhưng sương đen quanh người Bạch Đế lại cuồng bạo gầm gào thành nhũng xoáy nước to lớn.
Sương mù bị thổi tan, lộ ra mặt trời còn ngủ phía xa.
Ánh mặt trời ảm đạm chiếu lên hình dáng của Bạch Đế.
Đó là một con Trường Sinh Uyên khổng lồ bùng cháy như một ngọn lửa vĩnh hằng giữa đêm đen.
Bây giờ, nó có một đôi mắt đỏ rực.
Những năm gần đây đã không còn ai nhìn thấy Tống Bạch chiến đấu.
Vì vậy mọi người cũng đều sắp quên mất năm đó Bạch Đế đã tạo ra núi thây biển máu, chẻ đôi đất trời tạo ra con đường đi của mình như thế nào.
Số 9 ho ra máu, chỉ huy: "Nhanh, rời khỏi đây ngay."
Ở đây là hiện trường chiến đấu thứ nhất, có khả năng khiến cho đám thí sinh xui xẻo này chết tươi tại chỗ.
Tư Thần tiến lên hai bước, nhặt hộp thu dụng đựng xác của số 11.
Thần tiên đánh nhau không ai quản con quỷ nhỏ này muốn làm gì.
Tống Tử Ngọc vừa mổ đẻ, lúc trước còn bị thương ở chân vì tòa nhà sụp, xương lòi ra đầu gối, vẫn chưa kịp cố định lại, đi đường khập khiễng bấp bênh.
Cậu đau đến trắng bệch, lại không thể kêu lên một tiếng, cố gắng đuổi theo bước chân của mọi người.
Số 9 nhìn cũng thấy nóng ruột, dứt khoát dùng thân rắn cuốn lấy eo các thí sinh.
Hắn trực tiếp dẫn mọi người đến ngoại ô.
Bên trên Khoa Học Thành Phụ xuất hiện ba xoáy nước lớn.
Lốc xoáy chính giữa nổ mạnh, b4n ra một nguồn năng lượng khổng lồ, chỉ nhìn từ xa mà đã khiến cả người lạnh run.
Kim loại trong thành phố không ngừng kêu lên. Khắp nơi chìm trong sương đen, không thể nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc xen lẫn với tiếng gió.
Số 9 thả các thí sinh ra, chín cái đầu rắn ngã xuống đất, thở d0c, máu đen không ngừng trào ra từ miệng và mũi.
Khi nãy, thân thể của hắn đã bị Khoa Phụ cắn nuốt không hề ít, vết thương vẫn chưa khép lại được.
Máu đen từ miệng vết thương từ đen chuyển sang đỏ, màu sắc nhạt nhẽo.
Máu của số 9 như cacao nóng, vừa nóng hôi hổi lại ngòn ngọt. Nhưng Trường Sinh Uyên cũng không kêu đói.
Trong menu của nó, người duy nhất có thể ăn được nhưng nó không muốn ăn là Tư Thần.
Trải qua khóa giáo dục đạo đức của Tư Thần ngày này qua tháng nọ, Trường Sinh Uyên cũng biết rằng cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn.
Nếu ăn bậy thì mẹ sẽ giận.
Tư Thần nói rất phức tạp, nó không thể nhớ rõ lắm, Trường Sinh Uyên đành rút ra kết luận: Quen biết thì không thể ăn, không quen biết thì có thể ăn.
Số 9 hiển nhiên nằm trong danh sách "Quen biết".
Tư Thần ngồi xổm bên người hắn, vuốt vuốt lớp vảy cứng trên đầu số 9, giọng điệu nôn nóng: "Có thuốc gen không?"
Vì hiệu suất hấp thu thấp nên số thuốc gen cậu mang theo không nhiều.
Bây giờ chỉ có thể xin của những người còn lại. Các loại thuốc gen nhanh chóng được xếp chồng lên thành một ngọn núi nhỏ, cấp bậc cũng không hề thấp.
Tư Thần rót từng lọ vào người số 9.
Không khí áp lực trầm trọng. Mùi máu tươi thu hút lũ kền kền bay tới, chúng không ngừng bu xung quanh, phát ra tiếng kêu chói tai.
Tống Tử Ngọc què chân đi tới, hỏi Tư Thần: "Rốt cuộc Trần Chấp Chu bị gì vậy?"
"Người này không phải Trần Chấp Chu." Lâm Giai Lệ siết cây cung: "Lúc trước tôi nhìn thấy thang máy đầy máu đã cảm thấy Trần Chấp Chu lành ít dữ nhiều. Sau đó thấy mọi người không có vấn đề gì nên cũng rất vui mừng. Nhưng Trần Chấp Chu thật sẽ không có năng lực đối
kháng với Khoa Phụ. Ngài là Con của Thần số 9?"
Dù là câu nghi vấn nhưng thái độ của cô đã hoàn toàn chắc chắn.
Vì ngày hôm đó Trần Chấp Chu chỉ lên tầng 9 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.
Cái đầu rắn ở giữa mở mắt ra, đồng tử dựng thẳng hơi mơ mịt.
Tư Thần giống như nghe thấy số 9 đang nói gì đó nên cậu cúi đầu gần hơn.
Số 9 chậm rãi nói: "Tôi mệt quá."
Hắn thích ngủ ngon, có thể trốn tránh rất nhiều chuyện không dám đối mặt.
Trái tim Tư Thần run rẩy, dò hỏi: "Ngài còn tỉnh lại không?"
Số 9 dịu dàng cười: "Tôi vốn đã chết lâu rồi, gì mà tỉnh lại hay không tỉnh lại. Hoặc có thể nói rằng tỉnh lại trong thời gian ngắn thế này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi."
Đáy mắt Tư Thần dâng lên hơi nước, mũi bắt đầu ửng hồng lên.
Không giống những lần phải kiềm nén tiếng khóc như lúc trước, bây giờ cậu không thể khống chế nổi cảm xúc, chỉ có thể để từng giọt nước mắt chảy ra.
Theo lý thuyết, họ chỉ mới quen nhau hai ngày, cũng không thể nói là cảm tình sâu nặng.
Nhưng khi Tư Thần ở bên cạnh số 9, cậu có thể cảm giác được mình được yêu thương và bảo vệ.
Khi còn nhỏ, đó là thứ mà Tư Thần khát khao nhất. Nhưng ở khu vực nghèo khó đầy thiếu thốn, muốn sống cũng đã dùng hết sức lực của mình, vì vậy những tình cảm dịu dàng như thế này vô cùng xa xỉ.
"Đừng khóc."
Thanh âm của số 9 vô cùng mong mảnh: "Trần Chấp Chu còn sống, nhưng mà bị thương tương đối nghiêm trọng, ký ức cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút."
Thuốc gen không có tác dụng lớn với hắn.
Trạng thái hiện tại của số 9 như pin đã bị tiêu hao hết năng lượng, thuốc gen cũng không thể giúp hắn nạp điện.
"Tư Thần." Số 9 hạ thấp giọng chỉ để hai người họ nghe được: "Lúc trước tôi nằm mơ, có lẽ là tôi đã nằm mơ thấy cậu."
Giọng nói của số 9 càng ngày càng thấp: "Tôi mơ tháy cậu đang chơi ghép hình trong một mê cung... Trong mê cung, có rất nhiều người."
Biểu tình của Tư Thần sửng sốt.
Nếu cậu đoán không sai, mê cung đó hẳn là mê cung đã giam cầm váy trắng.
"Hề Hòa." Số 9 dừng một chút: "Là tên của tôi."
Sau câu nói này, hắn hoàn toàn bất động.
Số 9 không nhắm mắt, đôi mắt vẫn mở lớn nhìn vào không trung, nhưng trái tim đã ngừng đập.
Thân thể hắn dần trở nên cứng đờ lạnh như băng, hơn nữa còn tỏa ra một mùi tanh kỳ lạ.
Kền kền bay lượn trên cao không nhịn được đói khát, bắt đầu lao xuống. Tư Thần không di chuyển, nhưng những xúc tu nhanh chóng chui ra khỏi người, giống như những mũi tên phóng thẳng xuyên qua tim của những sinh vật biến dị.
Ngay lập tức, lũ chim tan tác bỏ chạy.
Sau khi chết, số 9 cũng không khôi phục lại hình người.
Giống như dê núi đen Tư Thần gặp ở tầng 11, bởi vì bị biến dị bởi ô nhiễm, nhóm Con của Thần đã mất đi hình thái nhân loại.
Tư Thần vẫn duy trì tư thế bất động.
Nhưng người còn lại vây quanh bên cạnh số 9, biểu tình vô cùng xót thương.
Sau đó, thân thể của số 9 bắt đầu tan rã, biến thành một tia sương mù xám trắng, dập dềnh bay vào vũ trụ mênh mang.
Bây giờ chỉ còn lại Trần Chấp Chu đang hôn mê bất tỉnh.
Tư Thần nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc bi thương.
Cậu sẽ nhớ về Hề Hòa, nhưng không phải hiện tại.
Cậu nhìn về phía Lâm Giai Lệ, nói: "Giao Trần Chấp Chu cho cô."
Lâm Giai Lệ ngay lập tức nhận ra ngụ ý của cậu: "Cậu muốn làm gì?"
Tư Thần lấy ra hộp thu dụng mình vừa nhặt, bên trong là khối thịt đỏ như thạch trái cây đang đung đưa nhẹ nhàng.
"Lúc trước tôi đã đáp ứng dê núi đen, hồi sinh nó dưới giá treo cổ." Tư Thần đáp.
Vừa lúc liên quan đến câu hỏi số 3 trong đề thi.
【 Câu hỏi số 3: Sau khi trời tối, sẽ có gì phát sinh sau hình phạt treo cổ?】
Để làm được câu này tương đối mạo hiểm cả sinh mạng của thí sinh, vào buổi tối phải cầm chắc thẻ dự thi trong tay để đi ra ngoài tìm hiểu.
Bây giờ, ngọn nguồn nguy hiểm của sương đen đã bị Bạch Đế kiềm chế, đúng là một thời điểm hợp lý để giải đề.
"Tôi cũng đi với cậu!" Sở Đông Lưu giơ tay.
Tư Thần lắc đầu: "Không được, trạng thái tinh thần của cậu không tốt, tôi sợ xảy ra chuyện."
Lỡ như Sở Đông Lưu lại lên cơn, xem cậu là sinh vật biến dị rồi động thủ, quả thật không thể nói lý lẽ được.
Tống Tử Ngọc cũng không được, chân đối phương bị thương, còn vừa mới đẻ xong. Dù là nhà tư bản cũng không dám bóc lột sức lao động của người này.
Thật ra có thể nhờ Lâm Giai Lệ, nhưng Tư Thần vừa mới giao Trần Chấp Chu cho cô.
Tư Thần lấy bản đồ ra: "Trong bản đồ, gần đây có giá chữ thập. Sau khi hồi sinh dê núi đen, nói không chừng có thể giúp đỡ thầy Bạch Đế."
Lý do của cậu quả thật không thể bắt bẻ.
Lâm Giai Lệ lại nhịn không nổi mà nói: "Cậu nói thật cho tôi đi, có phải cậu muốn kiếm thêm 25 điểm không hả?"
Hiếm thấy Tư Thần phải im lặng hai giây rồi mới đáp: "... Ừm."