Edit: jena Tư Thần lái một chiếc motor chỉ còn hai phần xăng ít ỏi.
Cậu tìm thấy chiếc xe này ở ven đường, phủi lớp bụi đi vẫn còn thể dùng được.
Tuy nhiên liệu không đủ nhưng theo bản đồ, khoảng cách từ chỗ của các thí sinh đến giá chữ thập chỉ có 3km, lái xe tầm 15 phút là đến.
Trường Sinh Uyên rất thích vùng ngoại ô này, nó không quan tâm đến sương đen.
Nó chui ra khỏi người Tư Thần, ngồi trên đỉnh đầu của cậu tiếp tục hóng gió: "Mẹ ơi~"
Sương đen m0n trớn trên da đầy ẩm ướt, còn lạnh lẽo, giống như một căn phòng điều hòa giữa mùa hè nóng nực.
"Hửm?"
Trường Sinh Uyên giơ một xúc tu nhỏ, chỉ vào con mắt giữa không trung: "Là, ánh trăng!"
Sương đen đều đã tập trung trong trung tâm của Khoa Học Thành Phụ, vì vậy ở vùng ngoại ô chỉ có một lớp sương đen mờ loãng, có thể dễ dàng nhìn thấy con mắt to trên đỉnh đầu phát ra một luồng ánh sáng nhợt nhạt.
Tư Thần tính nói đó không phải là ánh trăng. Nhưng nếu có một thứ hình cầu trên trời, buổi sáng có thể xua tan sương đen, che chở một phương; buổi tối có thể phát ra ánh sáng soi rọi con đường trước mặt, vậy thì nói nó là ánh trăng cũng không phải không được.
Xem ra Trường Sinh Uyên đã thông minh lên rất nhiều.
Tư Thần khá lo lắng hít nhiều sương mù này không biết có bị sao không, nhưng Trường Sinh Uyên có vẻ rất thích nên cậu đành tùy nó.
Tiểu Uyên tuy không có đầu óc nhưng vẫn biết cái gì tốt cái gì xấu, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Ban đêm, ven đường không có đèn, tầm nhìn cũng hạn hẹp. Trường Sinh Uyên cầm đèn pin chiếu sáng cho mẹ, giúp mẹ không lái xe lao xuống mương.
Đường sá đã lâu không được tu sửa, rễ cây và cây cối mọc tràn lan trên đường. Càng đi về phía trước, con đường càng gập ghềnh, quang cảnh xung quanh càng hoang vu, vắng lặng.
Trong phạm vi của ngôi mộ, không khí càng thêm lạnh lẽo ẩm ướt, thậm chí còn có mùi tanh tưởi của biển cả.
Trong lùm cây có những đôi mắt đỏ lập lòe đang quan sát vị khách không mời mà đến.
Tư Thần cảm giác có bóng đen xẹt qua sau lưng, phát ra những âm thanh sột soạt.
Nếu đổi thành người khác có lẽ đã giật mình hoảng hốt.
Nhưng hiện tại tâm trạng của cậu rất tốt, chỉ cho rằng đó là sinh vật biến dị hoặc động vật nhỏ.
Nếu không tấn công mình thì Tư Thần cũng xem như nó không tồn tại. Nhưng để đảm bảo an toàn, cậu vẫn thủ sẵn súng trong tay.
Đến gần giá chữ thập, mặt đất ẩm ướt mềm dính, xe máy không thể chạy được nữa.
Tư Thần đành phải bỏ xe để đi bộ.
Những thứ khổng lồ luôn dễ dàng khiến cho con người cảm thấy chính mình thật nhỏ bé.
Giá chữ thập cao đến 20 mét, chất liệu xây dựng giống với tòa tháp Chế Tạo Hỗn Độn, mặt ngoài còn khắc hàng chữ nhỏ, giống như văn bia.
Trên giá chữ thập có một hàng bồ câu trắng hư thối, có thể nhìn thấy da thịt mục rữa hòa với lông chim trong lồng nguc của chúng.
Sau khi Tư Thần đến, đàn bồ câu trắng bắt đầu kêu lên như cảnh cáo.
Trường Sinh Uyên không cam lòng yếu thế, cũng phát ra âm thanh uy hiếp: "Chi! Chi!"
Tiếng kêu như gà con vừa mới ấp.
Tư Thần giơ đèn pin để đọc chữ. Nhưng so với chữ viết thì chúng giống với ký hiệu bùa chú kỳ quái nào đó.
"Bây giờ là buổi tối, mình cũng đã đứng dưới giá treo cổ rồi." Tư Thần lấy bài thi ra, hung hăng chất vấn: "Điểm đâu?"
Bài thi quật cường trong im lặng.
Dê núi đen từng nói rằng tối ngày 13 hãy hồi sinh nó dưới giá treo cổ.
Bây giờ là ngày thứ 5, cách ngày thứ 13 còn rất sớm.
Nhưng Tư Thần không thể đợi được đến ngày thứ 13.
Cậu nhớ mang máng rằng số 9 từng nói giá chữ thập này là một ngôi mộ.
Tư Thần đành phải còn nước còn tát*, đào một cáu hố, chôn khối thịt đỏ xuống.
*好死马当活马医 (Tử mã đương hoạt mã y): thành ngữ Trung Quốc: Mọi thứ đều vô vọng nhưng vẫn nuôi hy vọng và tích cực nỗ lực đến cùng, Bên tai cậu vang lên tiếng tim đập nặng nề, "thịch" một tiếng.
Bài thi cất trong túi áo ngực bắt đầu nóng lên.
Tư Thần theo bản năng cử động tay chân, bò lên trên mấy tầng lầu của giá chữ thập.
Quyết định này quả thật chính xác. Vì trong chốc lát, mặt đất liền trở nên mềm nhũn ra như chocolate lỏng, trở thành một bãi bùn lầy tối đen.
Một con dê trắng chui ra khỏi bùn.
Có thể nhìn thấy nhân hình từ con dê, chân dài, sừng dài, không có khuôn mặt, một lớp lông trắng mềm mại bao phủ khắp toàn thân.
Dê trắng há to miệng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, có thể thấy một cái lưỡi dài màu đỏ tươi bên trong khoang miệng.
Tiếp theo đó, lại có con dê trắng thứ hai chui ra. Sau đó là con thứ ba, con thứ tư,...
Nhìn từ trên cao, khung cảnh này giống như một cái bánh bao trắng trôi nổi trên lớp nước lèo mè đen.
Tư Thần hơi nheo mắt lại.
Con dê này có thể ăn được, nó có mùi thơm ngọt nhàn nhạt.
Dê trắng chui ra từ bùn ngày càng nhiều, những con dê đầu tiên đã bắt đầu có hiện tượng biến dị.
Thân thể của chúng bắt đầu nứt vỡ ra từ chính giữa, những con dê bị tách đôi ra lại phân hóa thành những cá thể độc lập. Cơn đau dữ dội khiến cho hai mắt của nó đỏ ngầu lên, máu loãng sền sệt hòa tan với bùn lầy, bốc lên mùi tanh hôi gay mũi.
Bùn trên đất vẫn là màu đen nhưng đã dần dần hòa cùng máu đỏ.
Đàn chim bồ câu đậu trên giá chữ thập điên cuồng bay xuống dưới, liên tục mổ mổ lấy những miếng thịt nóng sốt rơi vãi. Chúng lại bị dê trắng xung quanh há miệng nuốt chửng. Lông chim trắng tinh rơi rụng xuống bùn.
Mọi thứ đều sền sệt và vặn vẹo. Mặt trăng trên cao hơi mở to mắt ra, sau đó từ từ khép lại.
Nhóm dê trắng bắt đầu tụ hội lại thành một con quái vật khổng lồ, trông như một khối thịt dị dạng, bên ngoài là da thịt kéo căng của dê trắng.
Đây là Con của Thần số 11, dê núi đen.
Không có giới tính, lứa tuổi, mất đi thần trí và ký ức, chỉ còn lại một phần thịt không ngừng sinh sôi nảy nở, trở thành một con quái vật gây giống.
Đầu con quái vật là những cái đầu của dê núi đen, những đôi mắt trợn trừng đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào trung tâm của Khoa Học Thành Phụ.
Nó không thèm liếc mắt nhìn Tư Thần, xung quanh đã lập lờ sương đen. Nó đạp đạp chân, kêu lên một tiếng đầy oán hận.
Con quái vật dùng hai chân trước dẫm xuống đất, tiếp tục rống lên. Vài con dê trắng bị rơi xuống đất.
Nhìn qua tốc độ của nó có vẻ không nhanh, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi nó đã biến mất trước mắt Tư Thần.
Cho đến khi nó rời đi hoàn toàn, Tư Thần mới phát hiện cậu đã nín thở rất lâu, phổi đã sưng đau.
Vì khoảng cách gần, con mắt nhân tạo của cậu đã quét ra số liệu của dê núi đen. Năng lượng dao động của nó là một chuỗi dấu chấm hỏi.
Tư Thần hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn bài thi.
【 Sau khi trời tối, sẽ có gì phát sinh sau hình phạt treo cổ? 】
Đáp án: Con của Thần hồi sinh (+20 điểm)
Tư Thần hỏi: "Câu này có vấn đề gì không vậy?"
Theo lý thuyết, câu hỏi có 25 điểm.
Nhưng vì Khoa Phụ đã bị thầy giáo ngăn cản, dẫn đến xảy ra một chuyện đáng lẽ ra không nên phát sinh.
Bài thi cũng không thể trả lời.
Nhưng chuyện khiến Tư Thần vui mừng hơn chính là bài thi của cậu đã đạt được 100 điểm sau khi cộng thêm điểm của câu hỏi phụ.
Sau khi số 11 rời đi, Tư Thần cảm giác được năng lượng dao động gần mình đã biến mất.
Vì vậy cậu cũng không tiếp tục chôn xác của số 13 xuống đất nữa mà chọn một giá treo cổ khác, lặp lại phương thức khi nãy.
Nhưng lần này ngôi mộ vẫn im ắng như cũ, không xảy ra động tĩnh gì.
Ở đây cũng không cất giữ xác của số 13.
Tư Thần đợi thêm một lát, vẫn không thấy số 13 sống lại, đành phải đào cái hạt kia ra.
Hạt não khô quắt giống như trái tim, hơi rung động trong lòng bàn tay Tư Thần.
Trường Sinh Uyên mấp máy miệng, dè dặt nói: "Mẹ ơi, đói."
Trên hạt não còn dính bùn đất, nhão nhão dính dính.
Mùi của bùn như mùi trứng ung.
Tư Thần ngay lập tức lắc đầu: "Cái này dơ, chờ về rồi ăn sau."
Cậu dùng khăn ướt lau tay, lái motor về lại chỗ cũ.
Thấy Tư Thần quay về, mọi người đều nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Cuối cùng cậu cũng quay lại, vừa rồi có một con quái vật vừa đi ngang qua." Gương mặt Sở Đông Lưu đầy vẻ thống khổ, không hề muốn nhớ lại: "Nó xấu cũng không phải vấn đề gì nhưng mà... Nó quá xấu, cái xấu đó, quá ghê tởm, không thể dùng từ xấu để hình dung. Chúng tôi đều lo lắng không biết cậu có xảy ra chuyện gì không."
Tư Thần nói: "Đó là số 11."
"Số 11...?"
Tống Tử Ngọc kinh ngạc: "Hèn gì tôi cảm giác nó nhìn tôi tới mấy lần."
Thẻ dự thi của cậu là X-11.
Trần Chấp Chu vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay phiếm đen.
Ánh mắt Lâm Giai Lệ ưu sầu: "Sao thầy Bạch Đế vẫn chưa quay lại. Đã 2 tiếng trôi qua rồi..."
Hai bên đánh nhau, nếu giá trị vũ lực chênh lệch lớn thì kết thúc rất nhanh.
Nhưng thực lực ngang ngửa nhau thì tình hình chiến đấu luôn khiến người khác lo lắng, bất an.
Tư Thần lấy điện thoại ra, tắt máy rồi khởi động lại, bắt đầu nghiên cứu tìm đáp án cho mật mã.
Cậu biết rõ bản thân cậu không thể giúp đỡ gì trong trận chiến kia, không chết thì cũng thành dinh dưỡng cao vỗ béo Khoa Phụ.
Huống hồ Hề Hòa đã liều mạng giúp bọn họ trốn thoát ra đây, chắc chắn cũng không muốn ai quay lại tìm chết.
Việc Tư Thần có thể làm bây giờ chỉ có chờ đợi.
***
Bóng dáng Bạch Đế vặn vẹo như ngọn lửa bập bùng.
Kiến trúc trong Khoa Học Thành Phụ đã sụp đổ hơn phân nửa, sương đen dày đặc phủ kín khắp nơi, che chắn đi tầm nhìn.
Trong sương đen hiện ra rất nhiều bóng dáng của cố nhân. Vẻ mặt của nhóm thực nghiệm thể thống khổ đau đớn, ai cũng khẩn cầu được cứu vớt.
Có người gọi ông là 13, có người gọi ông là Bạch Đế.
Bọn họ như những con dê bị nhốt trong lồng sắt, chờ Bạch Đế đến mở khóa.
Nhưng Bạch Đế biết rằng bọn họ không phải là cố nhân thật sự của mình, chỉ là ảo ảnh Khoa Phụ tạo ra từ sương đen.
Vì vậy ông không hề do dự chém bay những người này.
Máu thịt rơi vãi xung quanh, bắn lên người ông, chân thật sống động như chính ông đã thật sự gi3t ch3t bạn bè của mình.
Vũ khí của Bạch Đế là một thanh kiếm thon dài, gọi là Nguyệt Bạch, chất liệu sờ lên như được đúc từ xương cốt.
Khoa Phụ trào phúng trong sương đen: "Vô tình thật đó, số 13. Xem ra dù mọi người có chết trước mặt ngươi thì ngươi cũng sẽ không hề dao động."
Bạch Đế nhắm mắt, cẩn thận phân biệt phương hướng.
Giây tiếp theo, ông chém một kiếm giữa hư không.
Đao kiếm không cắt trúng thực thể nhưng giữa không trung lại có máu tí tách nhỏ giọt.
Một cái xúc tu bị cắt đứt, rơi xuống mặt đất, trông như thức ăn hư thối, từ từ phân hủy thành bùn lầy.
Nếu ông thực sự tung toàn lực thì Khoa Phụ không có đủ thân thể không phải là đối thủ của ông. Chậm chạp như thế này là vì Khoa Phụ không trực tiếp nghênh chiến mà luôn ẩn nấp trong sương.
Khoa Phụ giống như sương đen. Vừa ở, lại vừa không ở.
Sắc mặt Bạch Đế rét căm căm: "Lăn ra đây."
Khoa Phụ phát ra tiếng cười trầm thấp: "Ngươi còn có thể ở đây được đến khi nào? Ngươi cũng giống ta, là một con quái vật. Còn nhớ rõ không hả?"
"Tôi và thứ chuột cống tanh hôi như ông không hề giống nhau."
Bóng đen của Bạch Đế đột ngột từ dưới đất trồi lên, nguyên bản chỉ là một hư ảnh bỗng chốc đã có thực thể.
Xúc tu Trường Sinh uyên hung hăng túm lấy vào giữa sương đen, gương mặt sợ hãi của Khoa Phụ hiện ra: "Ngươi không muốn sống nữa?!"
Bạch Đế không nói gì, chỉ thẳng tay chém đầu Khoa Phụ.
Một cái đầu rớt xuống đất, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc không nói nên lời.
Nhưng Khoa Phụ chưa chết, gã không có thân thể mà đã đồng nhất với sương đen.
Sau khi chém đầu gã, sương đen đã loãng đi một ít.
Bạch Đế không biểu hiện cảm xúc gì, xúc tu tiếp tục hành động, s0 soạng trong sương đen như ngư dân trên bờ không ngừng dò la bắt cá dưới nước.
Khoa Phụ tiếp tục bị lôi ra lần thứ hai.
Lần này là trái tim của gã bị chém. Khoa Phụ hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng gã sẽ không chết. Chỉ là rất đau.
Bạch Đế nhếch miệng, vô cùng sung sướng.
Đôi mắt ông từ đỏ chuyển dần sang đen, tròng trắng cũng biến mất.
Giọng nói của Khoa Phụ run rẩy trong sương đen: "Bạch Đế. Ngươi trưởng thành quả thật vượt qua dự đoán của ta. Hay là chúng ta làm một giao dịch, đều nhường nhau một bước. Ngươi không muốn chết, đúng không?"
Bạch Đế là người của thế giới này.
Sương đen là nguồn gốc ô nhiễm, Bạch Đế đang bị ô nhiễm.
Mà loại ô nhiễm này sẽ khiến Bạch Đế mất thần trí, trở nên vô tri vô giác, hóa thành Trường Sinh Uyên chân chính.
Bỗng nhiên một con dê trắng nhảy vào màn sương.
Sau đó dê núi đen khổng lồ lao vào trong chiến trường.
Nó chỉ nói hai chữ: "Ta tới."
Không cần nhiều lời, bọn họ là những chiến hữu cùng kề vai sát cánh bên nhau nhiều năm.
Những con dê trắng hội tụ cùng nhau đã dần dần phân rã ra. Trong sương đen xuất hiện một hàng dài dê trắng như một con sông màu bạc.
Sông dài cắt ngang sương đen, kiên định chỉ ra vị trí của Khoa Phụ.
Sương đen kịch liệt quay cuồng, nhóm dê trắng nhanh chóng bị nhuộm đen, giống như một miếng thịt hòa tan, phần đầu bắt đầu sưng to chảy máu.
Bóng đen thu hồi lại dưới chân Bạch Đế.
Ông không nói thêm lời nào, bắt đầu gọi đến những cơn gió mãnh liệt.
Gần như trong phúc chốc, thân ảnh của Bạch Đế đã biến ảo.
Kiếm của ông vẫn đâm vào hư không.
Nhưng lần này, Bạch Đế nghe thấy mũi kiếm cắt trúng vải vóc.
...
...
Tư Thần giải đến đề thứ ba, giấy nháp đã dùng hơn mười mấy tờ.
Cậu vẫn chưa kịp tính ra đáp án, mặt đất đột ngột rung chuyển.
Bầu trời dần sụp đổ, tan tác thành từng mảnh nhỏ, nhìn từ xa như một quả cầu thủy tinh đang vỡ nát.
Sau khi những mảnh nhỏ kia rơi xuống, trên trời chỉ còn vật chất tối đen ngòm.
Tư Thần kinh ngạc: "Sao lại thế này?"
Lâm Giai Lệ sợ hãi: "Không gian gấp khúc sụp đổ rồi!"
Không gian gấp khúc kết thúc không giống với không gian gấp khúc sụp đổ.
Không gian gấp khúc kết thúc thì sẽ trở về thế giới ban đầu; còn không gian gấp khúc sụp đổ lại giống như một hành tinh nổ mạnh. Sau khi nổ, không còn thứ gì có thể tồn tại.
Cũng may, các thí sinh cũng không hoảng sợ lâu lắm.
Vì Bạch Đế cầm dù hạ cánh từ trên trời xuống đất.
Dù quần áo không xộc xệch tán loạn nhưng gương mặt ông tràn đầy vẻ mỏi mệt.
Ông dùng kiếm chém ra một lỗ hổng giữa không khí.
"Các em thật hiểu chuyện, còn biết tụ tập ở một chỗ." Giọng điệu của Bạch Đế không có cảm xúc: "Trường thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuộc thi sẽ chấm dứt ở đây. Đi ra ngoài đi."
Tư Thần hỏi: "Có cần phải thi lại không ạ?"
Bạch Đế trả lời: "Không cần. Cứ lấy điểm hiện tại xét thôi."
Tư Thần thở phào một hơi.
Thi lại một lần nữa, quả thật thân thể chịu không nổi.
Quan trọng hơn là sự cố ngoài ý muốn xảy ra quá nhiều. Lần sau chưa chắc cậu có thể đứng nhất được.
Lúc trước các thí sinh cũng đã công bố điểm của mình.
Sở Đông Lưu hiểu rõ nhất, bọn họ không thi lên thạc sĩ mà giống như vừa tham gia Thế chiến thứ hai.
Người đi ra đầu tiên là Sở Đông Lưu, sau đó là Lâm Giai Lệ cõng Trần Chấp Chu.
Tống Tử Ngọc muốn nói lại thôi, cũng cất bước rời đi. Có việc thì cứ ra ngoài nói sau.
Tư Thần cũng định ra ngoài, khi đi hoàn toàn không hề phòng bị.
Cho nên khi một xúc tu đen nhánh quấn lên eo, cậu vô cùng kinh ngạc.
Bạch Đế ôm lấy Tư Thần từ phía sau. So với ôm, vòng tay này giống với giam cầm hơn.
"Đừng quậy." Bạch Đế cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào mạch máu trên cổ Tư Thần: "Cho thầy uống một chút đi."