Sở Tư Ảnh gồng mình, cố chấp dùng ánh mắt hằn lên tia máu vì kìm nén mà nhìn cô, âm thanh khàn đặc hỏi: "Đau không?"
Anh cúi người, hôn lên vệt nước mắt nơi khoé mắt cô.
Tô Hiểu Linh chỉ đau lúc anh phá tan tường thành, sau một lúc bất động thì đã giảm đi cảm giác đau, thay vào đó là một sự trống vắng muốn được lấp đầy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Ảnh... động đi, tớ ngứa... muốn... ưm... a..."
Sở Tư Ảnh chỉ chờ đợi một câu này của cô, vòng eo rắn chắc liền động.
Cự vật thô to cắm ra rút vào nơi hoa huyệt mềm mại, cửa huyệt hút chặt lấy hắn, cắn mút không muốn nhả ra khiến cho từng sợi nơ-ron thần kinh trong cơ thể anh như muốn bùng nổ.
Đầu óc anh tê rần, cảm nhận lấy hoa huyệt ướt át, tiếng nước nhóp nhép mỗi khi anh xâm nhập vào bên trong cô, nghe tiếng cô rên rỉ yêu kiều.
Mỗi tấc không khí đều khiến anh hít thở không thông.
Côn thịt một khi giải phóng liền như mũi tên thoát khỏi dây cung, thao lộng mãnh liệt như mưa rền gió dữ.
Tô Hiểu Linh bị động tác đâm thọc trở nên vừa nhanh vừa mạnh của anh cuốn vào điên cuồng, cảm giác đau đớn đã hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sự sung sướng kèm theo thở dốc mãnh liệt.
Đưa đẩy quá mức mạnh mẽ khiến cho cô vô lực thừa nhận, chỉ có thể mở miệng ngâm nga theo từng động tác ra vào mãnh liệt của anh mà đứt quãng: "A... Không... ưm... không cần... aa... aa... nhẹ một chút... a... chậm... ưm... một chút...á..."
Thân thể mảnh mai