Hai má cô còn mang theo ửng hồng vì nhiễm tình dục, ánh mắt mê ly còn nhiễm một tầng hơi nước nhàn nhạt, càng tăng thêm vẻ phong tình thiếu nữ.
Sở Tư Ảnh nhìn cô đến ngây dại.
Đây chính là nữ thần trong lòng anh. Bây giờ lại đang ở dưới thân anh, rên rỉ vì anh.
Vạn vạn Sở Tư Ảnh cũng chưa từng nghĩ tới... cô vậy mà cũng duyệt anh.
Vươn bàn tay với những khớp ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ chạm lên cánh môi cô, anh thì thầm một câu:
"Tiểu Linh thật đẹp!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật muốn nhốt cô lại, chỉ để riêng mình anh ngắm.
Tô Hiểu Linh vừa trải qua cơn cao trào, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, không nghe rõ anh nói gì.
Chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp như tranh vẽ và thân hình đã cởi hết quần áo của anh.
Lồng ngực rắn chắc, cơ bụng cứng rắn, đường nhân ngư xinh đẹp. Nhìn xuống một chút nữa...
Aaa... mắt cô muốn mù rồi.
Của anh.... Của anh sao lại lớn như thế?
Tô Hiểu Linh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Hai mắt tràn đầy kiên định nhìn Sở Tư Ảnh: "A Ảnh, dù của cậu có lớn hơn nữa... tớ cũng sẽ chịu được?"
Sở Tư Ảnh: ...
Sở Tư Ảnh: ......
Ý của cô là khen hay là chê anh vậy?
Sở Tư Ảnh nhẹ bật cười một tiếng, anh nâng hai chân của cô lên, cùng lúc đó anh hạ hông xuống.
"Vậy anh đi vài nhé?"
1
Tuy là câu hỏi, nhưng khi câu nói vừa dứt, còn chưa đợi cô tiêu hoá xong câu nói thì anh đã dùng quy đầu to lớn của mình xâm nhập vào cửa động đã ướt đẫm của cô.
"A a..." Tô Hiểu Linh hét lên một tiếng: "Đau..."
Cô không nghĩ lần đầu lại đau như vậy.
Sở Tư Ảnh dừng lại, côn