Đến khi định thần lại, thì giáo viên đã vào lớp. Chỗ ngồi cũng cứ thế mà quyết định.
Trong giờ học, Sở Tư Ảnh rất chăm chú nghe giảng.
Tô Hiểu Linh nằm gối tay lên bàn, mắt nhìn vào gương mặt vẫn còn nét niên thiếu của anh, làm da anh trắng nõn như men sứ, áo sơ mi được cài nút nghiêm cẩn chỉ trừ cái nút trên cùng, lộ ra một đoạn cổ thon dài cùng yết hầu khẽ động lên xuống mỗi khi anh nuốt nước miếng. Xuống dưới nữa là một vùng xương quai xanh lấp ló, bị cổ áo che mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn đi xuống, tấm lưng anh thẳng tắp, thắt lưng gọn gàng.
Thoạt nhìn anh như một chàng trai đầy sức sống thanh xuân. Ngoan ngoãn, lễ phép, học lực tốt, nhan sắc cao. Là giáo thảo của vô số nữ sinh trong trường và các trường lân cận.
Nhìn bộ dáng cấm dục này của Sở Tư Ảnh, cô có chút ngứa ngáy tay chân, lại muốn đùa giỡn anh một chút.
Khoé miệng cô hơi câu, cánh tay thon dài trắng muốt vươn ra, trong tay cô cầm lấy chiếc bút, cạch một tiếng, chiếc bút rơi xuống đất.
Không ai để ý tới việc này, trong giờ học rơi bút hay dụng cụ học tập xuống đất thì ao cũng đã từng. Mọi người chỉ chuyên chú nghe giảng bài, dù sao lớp A cũng là lớp trọng điểm của khối, tập trung toàn những học bá và học thần, mọi người chú ý nhất vẫn là học tập.
Nhưng ở nơi mọi người không để ý tới, Tô Hiểu Linh cúi người nhặt bút, nhưng ánh mắt lại