"Tôi... tôi đồng ý!" Sở Tư Ảnh mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Cô ấy... Nữ thần Tô Hiểu Linh trong lòng anh lại tỏ tình với anh.
Vậy mà... cô cũng thích anh sao?
"Ngoan!" Tô Hiểu Linh khẽ cười, bàn tay vươn ra trước mặt Sở Tư Ảnh.
Trên ngón tay còn dính một chút chất dịch sánh đặc màu trắng đục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn xem. Của cậu đấy."
Sở Tư Ảnh nhìn chất lỏng dinh dính trên ngón tay cô, nghe cô nói vậy thì hai lỗ tai lại đỏ bừng.
"Tớ... tớ... thật xin lỗi." Sở Tư Ảnh ngập ngừng.
A! Thật đáng yêu. Thật muốn! Nhưng không thể trêu đùa anh thêm nữa, bằng không không những anh không chịu nổi mà chạy mất, mà cô cũng sẽ phải nhịn đến hỏng luôn.
Tô Hiểu Linh thầm nghĩ. Sau đó môi đỏ mổ một cái lên môi Sở Tư Ảnh, nói: "Thân ái. Lau sạch sẽ rồi tan học chờ em."
Nói xong, cô tránh người để Sở Tư Ảnh ngồi dậy.
Anh nhìn xuống khoá quần đang mở toang cùng tiểu Tư Ảnh đang ỉu xìu thì mặt nóng ran, máu nóng như chảy ngược.
Thật mẹ nó xấu hổ!
Cố tình đi câu dẫn cô ấy, thế mà lại bị cô đè ngược lại.
Anh vội vàng kéo khoá quần rồi chạy đi lấy đồ dọn vệ sinh lau sạch sàn nhà.
Tô Hiểu Linh ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Tư Ảnh đang cặm cụi lau sạch dấu vết.
Cô lướt từ trên xuống dưới.
Gương mặt xinh đẹp nhưng không hề âm nhu, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng khẽ mím nhẹ, mái tóc đen nhánh hơi rối, mày kiếm mắt phượng, nhìn vào vừa có sự ôn nhu nhẹ nhàng, lại có sự sắc sảo lãnh khốc.
Bờ vai thiếu niên mở rộng, lồng ngực sau lớp áo sơ mi có thể thấy được sự khoẻ khoắn và mảnh cơ bụng rắn chắc. Khoá quần đã kéo lại, nhưng có vẻ như thứ bên trong vẫn còn ngo ngoe muốn động.
Cô khẽ bật cười.