Cơ thể của Sở Tư Ảnh hơi cứng lại, trái tim loạn xạ nhảy thình thịch như trống gõ, hai bàn tay chống ra sau lưng khẽ siết lại lộ ra khớp xương ngón tay thon dài hơi trắng bệch.
Một chân Tô Hiểu Linh đặt ở giữa hai chân của anh, trên người cô vẫn đang mặc váy đồng phục, để lộ cặp đùi thon dài trắng nõn.
Đầu gối cô cọ cọ lên đũng quần có chút nhô cao lên như lều trại của anh.
Cô khẽ cười, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, lại tràn đầy dụ hoặc quyến rũ: "Muốn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vành tai Sở Tư Ảnh lại đỏ lên một tầng, cô phát hiện Sở Tư Ảnh thật sự rất mẫn cảm.
Ừm... rất hợp ý cô!
Cô dùng bàn tay nhỏ xinh kéo áo sơ mi trắng của anh ra khỏi đai quần, thò vào trong áo. Những ngón tay lành lạnh như mang theo điện vuốt dọc từ bụng anh lên trên, đụng vào ngực anh, hai núm nhỏ trên ngực vì sự đụng chạm này đã hơi cứng lên, cô cúi người dùng hàm răng trắng đều của mình cắn nhẹ núm ti của anh qua lớp áo sơ mi.
Sở Tư Ảnh rên rỉ một tiếng không rõ.
"A... Hiểu... Hiểu Linh... ưm..."
Cô dùng răng cởi ra từng cúc áo của anh, lộ ra một mảng ngực rắn chắc to lớn, đến khi cởi hết là vùng bụng với những khối cơ như ẩn như hiện.
Tô Hiểu Linh ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói mang theo liêu vị câu nhân: "A... không ngờ Tư Ảnh lại là kiểu người mặc áo thì gầy mà cởi ra thì có thịt nha."
Chữ nha cuối cùng còn được cô kéo dài.
Nghe vậy,