Hô hấp của Sở Tư Ảnh dồn dập, anh cảm thấy dung tích phổi của mình quá nhỏ bé, không đủ để cung cấp đủ oxi mà cơ thể anh cần.
Cũng có thể là vì...
Anh cúi xuống, vươn đầu lưỡi ra liếm nụ hoa của cô.
"A..." âm thanh ngâm nga tràn ngập ái muội của Tô Hiểu Linh vang lên.
Lưỡi anh lăn lộn trên bộ ngực trắng mềm của cô, mỗi lần anh dùng lưỡi cuốn lấy nụ hoa màu hồng nhạt kia thì nó lại truyền tới một dòng điện xẹt qua thân thể, khiến cả người cô run rẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tay anh nhào nặn bên ngực còn lại, một tay lại vuốt dọc một đường từ bụng nhỏ xuống giữa hai chân cô.
Lúc ngón tay anh chạm vào đáy quần lót của cô, cảm giác được hơi ẩm ướt.
Anh ngừng lại, khoé môi khẽ nhếch lên đầy ý vị.
A... vật nhỏ thật dâm đãng. Thật thích!
Anh mấp máy môi, âm thanh trầm đục vì dục vọng: "Muốn không?"
Vừa nói, tay anh vừa vuốt ve đáy quần lót.
"A... ngứa..." Tô Hiểu Linh hơi ưỡn cao bộ ngực của mình, hai má đỏ ửng vì nhiễm tình dục.
Thật ngứa... chỗ đó thật trướng... aaa... Tư Ảnh thật xấu...
Sở Tư Ảnh nhấn ngón tay lên nụ hoa làm cho Tô Hiểu Linh a lên một tiếng.
"Ngứa ở đây sao? Hay ở chỗ này?"
Sở Tư Ảnh vói ngón tay vào bên trong quần lót đã ướt đẫm của cô.
Không được, nếu tiếp tục liền muốn. . .
Lúc này đầu óc cô ong ong, toàn thân tê rần, cảm nhận được ngón tay của Sở Tư Ảnh cắm một ngón tay vào bên trong, lập tức trong đầu cũng chỉ còn khoái cảm, không còn cái gì khác.
"Aaa... Tư Ảnh... hôm nay là... ưm... sinh nhật tớ... ưm... vừa tròn... mười tám... a... tuổi... a... nhanh quá... Tư Ảnh... aaa... Tư Ảnh..."
Ngón tay Sở Tư Ảnh không ngừng rút ra