Tin tức Giang Việt tới Yến gia đương nhiên không thể tránh khỏi tai mắt giới thượng lưu.
Đến tận bây giờ Giang Việt mới hiểu cảm xúc này là gì, một cú đấm của Cố Tuyết Nghi, nhìn trông như chẳng có tí lực nào, sự việc cũng nhẹ nhàng đặt một dấu chấm hết.
Nhưng thực tế là, lại khiến trên mặt anh dính một vết thương, hơn nữa còn không biết phải mất mặt bao lâu nữa…..
Sĩ diện của Giang Việt rất lớn.
Trên thực tế, người trong giới này, làm gì có ai không để ý mặt mũi?
Giang Việt chỉ có thể tìm cách chặn lại tin tức.
Không thể bàn tán về Giang Việt, và cũng không được nghị luận về Yến gia và Cố Tuyết Nghi.
Nhắc tới Yến gia, đương nhiên sẽ nhắc tới việc Giang Việt từ Yến gia đi ra, một bên mặt sưng phù lên?
Không chỉ Giang Việt thấy vất vả, mà đến cả những vị lãnh đạo có tiếp xúc với Giang Việt cũng bị ảnh hưởng.
Trên mặt Giang Việt hằn vết xanh tím, có chút sưng rõ, nếu ngắm lâu một chút, liền nhận ra khuôn mặt này có chút giống với mặt chó bị ong mật đốt đang rất nổi trên mạng…..
Nhưng bọn họ không thể nhắc đến, cũng không dám cười.
Giang Việt trước giờ không phát hiện da mặt bản thân hóa ra lại dày như vậy, gió to mưa lớn cỡ nào, vẫn có thể chịu được.
Sau khi hoàn tất công việc, vết thương trên mặt đã đỡ nhiều rồi, Giang Việt mới dám trở về Giang gia một chuyến.
Lúc này Giang Tĩnh cũng đang dưỡng thương ở nhà, không có chuyện gì làm liền nằm dài trên giường cả ngày, đến ăn cơm cũng phải để người giúp việc bưng vào tận giường.
Ai không biết nhìn vào còn tưởng cậu ta sắp “đi” rồi.
Đợi nghe đến Giang Việt đã về, Giang Tĩnh mới vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, sợ bị anh hai nhìn thấy bộ dạng “cá chết” này của mình, lại bị đánh một trận thì chết.
Từ trong phòng bếp, Giang Tĩnh bê bình trà ra ngoài: “Anh hai, trà, anh uống chút trà đi…”
Đến khi nhìn thấy mặt của Giang Việt, Giang Tĩnh sửng sốt hỏi: “Anh hai, anh cũng bị đánh à?”
Giang Việt: “…………….”
Giang Tĩnh âm thầm nuốt nước bọt trong lòng, tự nhủ, không phải là mình không được, cũng không phải là mình không có cốt khí.
Mà là chị dâu của Yến Văn Bách thật sự quá lợi hại!
Giang Việt biết cái miệng của Giang Tĩnh không thể nói lời hay được, đoán ra cũng bởi vì vậy, mới cùng Yến Văn Bách đánh nhau.
Như vậy xem ra, đứa đáng bị đánh thực sự là Giang Tĩnh.
Giang Việt một tay cầm lấy tách trà.
Còn mẹ nó nóng quá.
Sau đó sắc mặt Giang Việt tối đi, đặt tách trà xuống bàn, nhưng do màu da anh đã đen sẵn, nên không nhìn ra được sự khác biệt.
Giang Việt lạnh giọng hỏi: “Cô ấy đánh mày như nào?”
Vốn Giang Tĩnh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vậy nên không dám nói với người nhà, nhưng mà bây giờ, đến Giang Việt cũng bị đánh, thì có gì mà phải giấu… Giang Tĩnh ngượng ngùng trả lời: “Cô ấy dùng thắt lưng da quất em.”
Tâm trạng của Giang Việt nháy mắt tốt lên một cách kỳ quái.
Giang Tĩnh bị đánh chắc đau hơn nhiều.
Còn dùng đến thắt lưng mà, đột nhiên cảm thấy mặt mũi của mình vẫn còn đủ dung.
Giang Tĩnh không biết trong đầu anh hai nhà mình đang nghĩ gì, nhưng nhìn ánh mắt của Giang Việt, hình như có chút đồng cảm, lại nhìn khuôn mặt xanh tím này của anh hai, cũng không còn đáng sợ như trước nữa, hình như còn thân thiết hơn xưa.
Nhất là vết thương trên mặt kia, càng nhìn càng thấy thân thuộc.
Giang Càng đến trà cũng không uống, đã đứng lên, đá vào mông Giang Tĩnh một cái, dặn: “Lần sau đừng có dung danh nghĩa nhà họ Giang để ra ngoài làm loạn, không phải ai cũng dễ chọc đâu.”
Giang Tĩnh tự động đem những lời dặn dò của anh biến thành “Lần sau đừng có chọc Cố Tuyết Nghi”, như con gà mổ thóc, vội vội vàng vàng gật đầu, đảm bảo sẽ không tái phạm, sau đó tiễn được Giang Việt về phòng làm việc.
Nếu không nghe lời, bằng vào trực giác của mình, Giang Tĩnh cảm giác mình chắc chắn sẽ bị Giang Việt đánh.
Những người trong giới đều nghe được chút tin tức, đương nhiên Tào Gia Diệp cũng biết được một chút.
Bởi vì Giang Việt sĩ diện lớn, không cho phép mọi người bàn tán, nên Tào Gia Diệp cũng không biết Giang Việt bị đánh, chỉ biết Giang Việt vẻ mặt hung thần ác sát đi vào cửa lớn Yến gia, một lúc lâu sau lại thong thả đi ra ngoài, trong tay còn cầm một hộp dâu tây…
Tào Gia Diệp cau mày, tự hỏi: “Quan hệ giữa hai nhà Yến Giang vốn không tốt, nói là không đội trời chung cũng không quá, vậy mà việc này lại giải quyết đơn giản như vậy?”
Trước khi đi còn cầm hộp dâu tây.
Đương nhiên dâu tây không phải là món quà quý báu gì, nhưng mà nó chính là vật tượng trưng cho sự hòa hợp của hai nhà Giang Yến đấy.
Mẹ nó! Rõ ràng lúc Yến Triều còn ở đây, cũng chưa thấy hai nhà qua lại bao giờ, sao đột nhiên bây giờ lại xảy ra chuyện này?
Tào Gia Diệp nghĩ đến nát óc cũng không giải thích được.
Nhưng hắn cũng hiểu rằng, dù hai nhà Yến Giang có tranh chấp với nhau, thì cũng không phải loại tranh chấp có thể dễ dàng nhìn thấu được.
Vấn đề quan trọng bây giờ là….
Phải làm thế nào để đối phó với Cố Tuyết Nghi đây?
Cố Tuyết Nghi này thậm chí có thể giải quyết được cả Giang nhị, chẳng lẽ đúng như Tưởng Mộng nói, đột nhiên trở thành một phiền toái lớn?
Tưởng Mộng lúc này ngồi ở góc sô pha, trên mặt còn vương lại chút nước mắt, nhìn qua vừa nhu nhược lại vừa đáng thương.
Cô ta khẽ hỏi: “Có phải ngày mai Giản Nhuế về rồi đúng không?”
Tào Gia Diệp nghe cô ta nhắc đến tên Giản Nhuế liền cảm thấy đau đầu vô cùng, cùng với sự sợ hãi ẩn trong đáy lòng.
Hắn sợ nhà họ Giản.
Nếu không vì thế, hắn cũng sẽ không đến mức đến tuổi này rồi mà vẫn chưa có con.
Giản Nhuế không thể sinh, nên mẹ nó lại không cho phép hắn có con.
Lúc trước Tào Gia Diệp bảo Tưởng Mộng đi phá thai đều do trong phút bực bội mà lỡ lời, thế nhưng, nếu Tưởng Mộng thật sự dám đi phá thai, hắn sẽ là người đầu tiên bóp ch3t cô ta.
Tào Gia Diệp tức giận, đá thật mạnh vào ghế sô pha, khiến cho chiếc ghế sô pha nặng như vậy cũng bị dịch chuyển.
Hắn ta xoay người, trầm giọng nói: “Việc này không thể để lộ ra, một khi lộ ra, Giản Nhuế sẽ điều tra ra ngay.
Cái đám thủy quân do đội cô nuôi đâu? Còn cả phòng quan hệ công chúng nữa….
Ngày mai để bọn họ đưa ra thông báo trên mạng rằng cô đã mang thai con của Yến Triều.
Chỉ cần như vậy, chúng ta cũng không cần phải quan tâm đến Cố Tuyết Nghi nữa, tất cả mọi người đều biết, thì dù cô ta có không nhận cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Tưởng Mộng sợ hãi nhìn Tào Gia Diệp, oán hận nghĩ, rõ ràng là đứa bé của hắn ta, vậy mà bây giờ lại bắt người khác phải đổ vỏ, mới có thể sống được.
Bây giờ còn bắt cô đứng trên đầu sóng.
Một khi truyền thông biết được, vậy cũng chính là tất cả mọi người trên mạng đều biết, cô ta sẽ không còn đường lui.
Nếu như có một ngày nào đó Yến Triều quay trở lại, vậy cô ta chắc chắn sẽ còn thảm hơn cả Tào Gia Diệp.
Tào Gia Diệp quay đầu lại liền bắt gặp ánh mặt vừa đáng thương vừa oán hận của Tưởng Mộng.
Đúng lúc hắn ta vừa mở miệng định nói gì đó, tiếng điện thoại liền reo lên.
Tào Gia Diệp nhận điện thoại, ở đầu bên kia là một giọng nam trầm thấp: “Tào tổng.”
Tào Gia Diệp sợ hãi, mặc dù biết rõ người bên kia không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này, nhưng thắt lưng vẫn hạ xuống, đứng theo tư thế cung kính cúi đầu.
Hắn ta cung kính gọi người bên kia: “Chú nhỏ.”
“Tối nay, tám giờ, máy bay của Giản Nhuế hạ cánh, cậu đến sân bay đón con bé.”
Lòng Tào Gia Diệp như bị một khối đá đè nặng, kêu “lộp bộp” một tiếng.
Tưởng Mộng cũng hốt hoảng không kém.
Tào Gia Diệp hỏi: “Vậy ngài thì sao ạ?”
Đầu dây bên kia không thèm trả lời, ngay lập tức cúp điện thoại.
Tào Gia Diệp vuốt mặt, trong lòng tràn ngập sự phẫn uất.
Tưởng Mộng cũng không dám ngồi yên, lập tức đứng lên, nói: “Em đi liên lạc với bên truyền thông.”
Tào Gia Diệp đáp: “Đi đi.” Không biết nghĩ gì, Tào Gia Diệp đột nhiên quay đầu lại gọi: “Đợi đã.
Hôm qua đạo diễn Lý gọi điện cho tôi, nói cô đã không đến trường quay ba ngày rồi.”
Tưởng Mộng bực tức nói: “Không phải mấy ngày này em đều đang suy nghĩ biện pháp đối phó với Cố Tuyết Nghi sao.”
Tào Gia Diệp dặn dò: “Dù vậy thì cô vẫn phải đến trường quay chứ.
Tác phẩm này rất quan trọng với Giải trí Đại Kình, đây là tác phẩm đánh cược cho sự thành công của việc hợp tác.
Cô không thể tùy hứng như vậy được… Hơn nữa, cô cứ thế mà đi, cũng không nói cho đạo diễn Lý một câu, sau này cô còn muốn đóng phim nữa không?”
Tưởng Mộng nghe xong, càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Dạ, em biết rồi, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Sauk hi ra ngoài, Tưởng Mộng không thèm che dấu, cắn chặt môi, tơ máu hằn đầy trong mắt.
Cô ta nhớ tới vị diễn viên nào đó trong tổ phim.
Hắn còn khoa trương hơn cô ta, từ lúc vào đoàn đến giờ, cứ ba ngày thì hai ngày không thấy đâu, vậy sao không thấy đạo diễn Lý nói hắn chứ?
Cũng chẳng qua là do địa vị của cô ta còn quá thấp mà thôi.
Đáng ghét nhất là, đối với Tào Gia Diệp, hợp động vài triệu đã cực kỳ quan trong… Nhưng đối với nhà họ Yến mà nói, vài triệu chưa chắc đã được tính là hợp đồng.
Thế mà Tào Gia Diệp này, biết cô đang mang thai, vậy mà còn bắt cô phải tập trung tinh thần để đi quay phim…
Cứ như thế thì ai còn muốn diễn nữa chứ?
Cô ngoan ngoãn bò lên giường của hắn ta, không phải vì ước mơ sau này không cần phải vất vả làm việc sao?
Trong đầu Tưởng Mộng, một loạt suy nghĩ lướt qua, càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy oan ức, phẫn hận, lại càng cảm thấy ghen tị.
Không phải lúc trước Cố Tuyết Nghi đã thành công đóng rễ tại nhà họ Yến rồi sao? Một bao cỏ như cô ta, dù sau này có ly hôn với Yến Triều, nhưng với số tiền được nhà họ Yến đưa cho, cô ta liền có thể sống cuộc sống vui vẻ, giàu có mà người khác liều mạng cũng không có được.
Giờ phút này, Tưởng Mộng thật hận bản thân mình không phải là người tình của Yến Triều, nếu vậy cô ta đã có thể dựa vào đứa trẻ trong bụng mà lật đổ Cố Tuyết Nghi.
*
Ở bên kia, trong đoàn làm phim “Gián điệp”, đạo diễn Lý cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Ông ta gấp gáp hỏi trợ lý: “Đã liên lạc được chưa?”
Trợ lý hoảng loạn nói: “Không, không có… Chỗ nào nên tìm tôi đều đã đi tìm rồi, nhưng vẫn không thấy người.”
Khuôn mặt của đạo diễn Lý tràn đầy tuyệt vọng, than: “Xong rồi.”
Trợ lý cũng không hiểu lắm, rõ ràng khi Tưởng Mộng vài ngày không đến đoàn làm phim, đạo diễn Lý cũng chỉ tức giận mà thôi….
Sao đến lúc vị kia vài ngày không xuất hiện, đạo diễn Lý liền giống như phát điên vậy.
Đạo diễn Lý nóng nảy, môi trắng bệch, dùng chiếc loa trên tay hét lên: “Tìm đi! Bắt buộc phải tìm cho được cậu ta….
Cậu ta là người tôi mời riêng cho bộ phim này, nếu cậu ta mất tích ở phim trường…”
Vậy ông ta nhất định sẽ chết chắc.
Trợ lý bị bộ dáng của đạo diễn Lý dọa sợ, đành phải