Chiếc xe cadillac màu đèn dừng trước phim trường .
Đối với việc các chiếc xe sang trọng tới lui nơi này đã là chuyện rất bình thường.
Nhưng rất nhanh, cửa xe đã mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen dáng vẻ giống như vệ sĩ riêng bước xuống xe.
Vị này chạy tới cửa xe phó lái mở cửa ra.
Lúc này có người nhìn chằm chằm vào chiếc xe đột nhiên kinh hô một tiếng: “Biển xe! Nhanh nhìn biển số xe!”
“Là xe của Yến Triều….?”
“What!”
“Anh ta không phải đang mất tích sao?”
Tiếng bàn tán trong phim trường càng ngày càng lớn, bọn họ thậm chí nhịn không được nhìn về phía Tưởng Mộng, ánh mắt đều mang theo vẻ hâm mộ ghen tị.
“Không phải tới xem chị Tưởng chứ?”
“Có thể lắm nha.”
Tưởng Mộng nghe lời này, lại không hề vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy từng trận lạnh lẽo dâng trào.
Không, không thể nào….
Yến Triều mất tích lâu như vậy vẫn chưa từng có tin tức, sao có thể đột nhiên xuất hiện tại đây?
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, một đôi chân thon dài đập thẳng vào mắt mọi người.
Sau đó người ngồi ở ghế phó lái liền xuất hiện.
Cô khoác trên người áo khoác màu trắng, tóc dài búi cao, lộ hoàn toàn ngũ quan mỹ lệ đó.
Đồng tử của Tưởng Mộng giãn ra, thả lỏng thở phào một hơi, thì ra là Cố Tuyết Nghi.
Không….
Tưởng Mộng lại lần nữa cứng ngắc lại.
Cho dù chỉ là Cố Tuyết Nghi, cũng không phải chuyện đáng để vui mừng.
Tưởng Mộng lo lắng mà nghĩ, cô cảm thấy tâm tình của bản thân còn lên xuống thất thường như vậy, cái bào thai trong bụng sợ rằng thực sự không thể giữ được.
Cố Tuyết Nghi lại không có chú ý đến Tưởng Mộng, cô tiến vào trong phim trường, hỏi: “Ai là đạo diễn?”
Đạo diễn Lý vừa nghe thấy, liền đặt cái loa trong tay xuống, chạy nhanh qua, có chút không dám xác định: “Yến phu nhân?”
Cố Tuyết Nghi: “Ừ.”
Mọi người xung quanh lén lút nghe được cuộc đối thoại, rất nhanh truyền tai nhau, qua một lúc hơn nửa tổ phim đều biết chuyện, phu nhân chính hiệu của Yến Triều tới rồi!
Vốn dĩ bọn họ lúc vừa biết chuyện Tưởng Mộng làm tìn h nhân của Yến Triều, còn nhịn không được hâm mộ đố kỵ.
Đó là Yến Triều đấy! Cho dù Yến Triều thực sự không thể trở về, Yến gia vẫn như cũ là nhân vật đứng đầu khó mà tiếp cận được!
Nhưng hiện tại phu nhân chính hiệu tới cửa rồi, bọn họ liền không còn ngưỡng mộ nữa, ánh mắt nhìn Tưởng Mộng, ngược lại trở nên có chút vi diệu, thậm chí là một lời khó nói.
Tưởng Mộng tiếp nhận ánh mắt từ bốn phía hướng tới, trong lòng cũng tức giận đến mắng lớn.
Cô ta làm sao ngờ được, trước đó chỉ là lóe lên chút thông minh, không chỉ không thể giải quyết được rắc rối, ngược lại còn đưa bản thân vào trong khốn cảnh.
Cô hiện tại nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, bên tai lại như có như không âm thanh thắt lưng da đánh vào da thịt.
“Yến phu nhân, mời đi bên này.” Đạo diễn Lý cung kính mời Cố Tuyết Nghi đến phòng nghỉ ngơi phía sau.
Cố Tuyết Nghi vừa đi, người trong tổ mới dám lớn tiếng bàn luận.
“Tôi nhớ trước đây nhìn thấy cô ta trên tạp chí đâu phải là dáng vẻ này….”
“Phẫu thuật thẩm mỹ sao?”
“Không giống, nhìn rất tự nhiên mà.
Nếu như trên đời thực sự có bác sĩ giỏi như vậy, cảm phiền giới thiệu cho tôi với.”
“Yến phu nhân hóa ra xinh đẹp như vậy.”
…………..
Nói xong, bọn họ không tránh được mà quay đầu đánh giá Tưởng Mộng.
Cô ta cũng xem như là xinh đẹp, nhưng so với Cố Tuyết Nghi, một chút cũng không lên được bàn cân.
Một người mang vẻ yêu diễm xinh đẹp, đàn ông nhìn thấy cũng xem như là thích đi; nhưng người còn lại ngũ quan lại càng đẹp hơn, khí chất càng xuất chúng hơn, mỹ mạo hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Hoa, mỹ nhân lạnh lùng, đã gặp khó quên.
Tưởng Mộng cảm nhận được ánh mắt đánh giá, nháy mắt càng cảm thấy tủi nhục vô cùng.
Cố Tuyết Nghi cái loại hàng hóa này cũng có thể xứng để so với cô ta sao?
Tưởng Mộng ở bên ngoài tức giận đến buồn nôn.
Mà Cố Tuyết Nghi ở trong phòng nghỉ, đang xem đoạn ghi hình mà tổ phim cung cấp.
Trong đoạn ghi hình hiện rõ, Yến Văn Gia vào một giờ đêm của ba ngày trước, lúc mọi người đang đóng cảnh khuya lại đột nhiên rời khỏi phạm vi của tổ phim.
“Chuyện này vốn không kỳ quái.
Yến thiếu gia giống như rất thích đi bar, ….
tôi nghe người đại diện nói, cậu ấy đã từng đua xe.
Có lúc cao hứng quá mức, còn lôi hẳn phi cơ tư nhân bay thâu đêm đến Las Vegas chơi…”
“Nhị thiếu vốn dĩ là không muốn tham diễn bộ phim nà, là tôi cưỡng ép mời người tới.
Nhị thiếu đóng cảm thấy không vui.
Ngẫu nhiên sẽ rời khỏi tổ phim thả lỏng tâm trạng, mọi người vẫn có thể hiểu được.”
“Nhưng lần này người đại diện, trợ lý, vệ sĩ đều không dẫn theo….”
Đạo diễn Lý nói xong càng cảm thấy gấp muốn điên rồi.
Có người truyền miệng nói Yến Triều không về được nữa, đương nhiên cũng có người nói có thể quay về.
Đạo diễn Lý là người phía sau, ông sợ bản thân bị Yến gia lột da.
Nhưng sau khi nói xong, ánh mắt ông nhìn Cố Tuyết Nghi lại mang theo một tia hoài nghi.
Yến phu nhân thực sự có thể làm chủ Yến gia sao? Cô ấy có thể tìm được Yến nhị thiếu sao?
“Được, tôi đã biết.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp.
Đạo diễn Lý nhìn dáng vẻ cô một câu cũng không nghe vào, đến dáng vẻ cũng không có chút ý tứ gấp gáp, đáy lòng nháy mắt thất vọng vô cùng.
Khó trách bên ngoài lén lút đồn thổi, nói Cố Tuyết Nghi gả vào Yến gia không nhận được quan tâm, cùng người nhà Yến gia không hợp, đến cả Yến Triều cũng xem cô như người vô hình.
Yến Văn Gia mất tích, Cố Tuyết Nghi tới đây một chuyến, nói không chừng cũng chỉ là làm ra vẻ….
“Gọi người đại diện tới đây.” Lúc đạo diễn Lý đang nghĩ lung tung, liền nghe thấy một giọng nữ truyền tới.
“A? A, được.” đạo diễn Lý nhanh chóng tìm người gọi người đại diện của Yến Văn Gia.
Yến Văn Gia.
Em trai thứ hai của Yến Triều.
Nghề nghiệp…..
nghề nghiệp là con hát.
Không, ở thời đại này gọi là “diễn viên”.
Một người có xuất thân như vậy, lại chọn nghề thế này, ít nhiều cũng khiến Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhưng mà cô cũng không thấy bài xích.
Cố Tuyết Nghi ngồi tại đó, không nhanh không chậm, thậm chí còn uống một tách trà nóng.
Sau đó, cô đợi người đại diện của Yến Văn Gia đến.
“Yến phu nhân, tôi là Tiểu Phương.” Người đại diện là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, mặc trên người một bộ tây trang không vừa người.
Tay áo ngắn, ống quần cũng ngắn.
Người này còn để một chút ria mép.
Trên đầu đội một cái nón tròn…..
cũng tính là một loại thời trang.
Thời đại này luôn có vài loại thời trang mà Cố Tuyết Nghi không cách nào thưởng thức được.
Cố Tuyết Nghi cũng không khách khí, mây trôi nước chảy mà gọi một tiếng: “Tiểu Phương.”
Người đàn ông “Tiểu Phương” chuẩn bị nói gì đó, Cố Tuyết Nghi đã trước một bước quay đầu phân phó vệ sĩ: “Đem laptop theo, đem người này theo.
Chúng ta hiện tại đi.”
Vệ sĩ do dự một lúc, vẫn làm theo lời của Cố Tuyết Nghi.
Anh là được Yến Triều mời tới.
Nhưng hiện tại Yến Triều không có ở đây, Yến Văn Gia mất tích, Yến Văn Bách không quản việc này….
cũng chỉ còn lại một mình Cố Tuyết Nghi.
Tưởng Mộng nhịn không được cùng người đại diện nói: “Cô ta cũng thích