Phạm Địch Tác đã thử sửa chữa một người máy chiến đấu cấp thiếu úy, nó có quyền chỉ huy đội người máy ở đây. Kế hoạch của Phạm Địch Tác rất đơn giản, sau khi sửa chữa người máy thiếu úy, rồi điều khiển nó, sau đó sửa chữa những người máy khác, cho người máy thiếu úy chỉ huy những người máy khác tác chiến. Có điều, tuy là một người Cổ Tu cường đại nhưng kiến thức về mặt kí hiệu trận của hắn thật sự rất tầm thường, căn bản không thể sửa chữa kí hiệu trận điều khiển người máy thiếu úy.
Người máy mà Mao Hữu Tài đang sửa chữa cũng chính là người máy thiếu úy kia, sau đó hắn sẽ sửa chữa những người máy khác, cuối cùng từ người máy thiếu úy sẽ chỉ huy đội ngũ của nó tác chiến. Bất quá kế hoạch của hắn không giống Phạm Địch Tác, chính hắn sẽ là người chỉ huy chân chính người máy chiến đấu.
Đan Lệ nhanh chóng tìm đầy đủ tài liệu phối chế trong kho vũ khí, đến lúc nàng đưa tài liệu và dao khắc kí hiệu thì Mao Hữu Tài lại không cần.
- Hữu Tài ca, thời gian không còn nhiều, sao còn không sửa chữa kí hiệu trận đi?
Hiển nhiên Đan Lệ không rõ trong hồ lô Mao Hữu Tài bán thuốc gì.
- Ta đang chuẩn bị?
Đan Lệ chỉ thấy Mao Hữu Tài đứng sau người máy thiếu úy chẳng làm gì cả, thật không biết hắn đang muốn làm gì?
- Không hiểu đúng không? Vậy cô cứ tiếp tục chờ xem, đến lúc đó cô xem liền hiểu ngay.
Mao Hữu Tài càng cười càng tươi, đây là hắn muốn Đan Lệ thêm sốt ruột thôi.
Đan Lệ cũng hết sức nóng nảy nói:
- Hữu Tài ca, anh nói thật đi, rốt cục anh muốn làm gì thế?
Tiểu Phi chen vô nói:
- Mĩ nữ Đan Lệ, chuyện này ngươi không biết đâu, chủ nhân là ông trùm không gì không làm được, việc ngài làm luôn có nguyên nhân của ngài, ngươi cứ chờ xem, sẽ nhanh thôi mà.
Đan Lệ hằm hè liếc tiểu Phi một cái:
- Ngươi chỉ toàn nói lời thừa!
Tiểu Phi lượn qua lượn lại, miệng nói không ngừng:
- Bản mĩ nữ quang não chưa bao giờ nói lời thừa, mặt khác, Đan Lệ đại mĩ nữ, trải qua tính toán kĩ lưỡng, ta kết luận ngươi nhất định còn là xử nữ, bây giờ tình thế nguy cấp, không chừng hôm nay phải chết hết, không bằng ta canh chừng cho hai người, ngươi đem tấm thân xử nữ hiến cho chủ nhân ta, thấy thế nào?
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Đan Lệ dậm chân tức giận, mặt mũi đỏ bừng, nếu lúc này có một cái lỗ, nàng nhất định nhảy xuống mà không chút do dự, nhưng điều càng khiến nàng thêm xấu hổ là khi tiểu Phi nói ra những lời hạ lưu như thế, mà chủ nhân Mao Hữu Tài của nó lại giống như không nghe thấy, chỉ chăm chú làm cái gọi là “Chuẩn bị” kia.
- Hắn không nói tức là…
Trong lòng Đan Lệ âm thầm đoán già đoán non.
Không khí nhất thời trở nên im lặng trong nỗi xấu hổ của thiếu nữ, thì Mao Hữu Tài đột nhiên nhanh nhẹn leo lên vai người máy thiếu úy, mở nắp bảo vệ, xóa đi kí hiệu trận vốn có, sau đó trực tiếp dùng ngón tay khắc lên bộ điều khiển trung tâm.
Đan Lệ sở dĩ không hiểu vì nàng không thể cảm ứng sự tồn tại của linh hạt. Vừa rồi thấy Mao Hữu Tài đứng yên “Chuẩn bị” chẳng làm gì thật ra là hắn đang tập trung linh hạt, mà kì hiệu trận điều khiển hắn khắc lên người máy thiếu úy cũng chính là Khôi yêu kí hiệu trận trên thế giới này chỉ có hắn biết.
Theo động tác của Mao Hữu Tài, một điểm sáng mỏng manh từ đầu ngón tay chậm rãi hiện ra, vừa thần bí, huyền ảo mà đẹp đẽ lạ thường. Đan Lệ nhất thời há to miệng không sao khép lại được. Nàng tin chắc Mao Hữu Tài không phải đang đùa, mà thật sự đang khắc kí hiệu trận, nhưng dao khắc kí hiệu chuyên dụng vẫn còn trong tay nàng, trong khi đó Mao Hữu Tài lại đang dùng đầu ngón tay thay mũi dao làm công việc phức