Người máy chiến đấu trong kho vũ khí của quân đội tiên quốc vốn có một mã lệnh bí mật, cho dù khởi động được cũng không cách nào buộc bọn chúng nghe lệnh, bất quá sau khi biến chỉ huy của chúng thành khôi yêu của mình, bọn chúng lại trở nên cực kì ngoan ngoãn nghe lệnh.
Một lát sau, hai mươi người máy Thiên Giáp trang bị vũ khí tận răng rầm rộ rời kho vũ khí đi đến trung tâm chỉ huy.
Hai giờ qua, Tiêu Hướng và Phác Văn Chính không thể sửa chữa xong tháp pháo. Mặt khác hai người cũng phát hiện một điều làm lòng người thêm tuyệt vọng, đó là cho dù có sửa chữa được cũng không đủ năng lượng để khởi động pháo. Cho nên, từ đây có thể nó, toàn bộ căn cứ giống như khu dân cư bình thường đang mở rộng cửa, giang tay hân hoàn chào đón hải tặc xâm nhập. Bên kia, Đồng Tiểu Như và Buck đã hoàn thành công việc sửa chữa hệ thống giám sát, thông qua nó, từ trung tâm chỉ huy có thể nhìn rõ mọi tình huống trong căn cứ. Điều này cũng làm cho lòng người thoải mái hơn một chút.
Chuyện Mao Hữu Tài cũng hai mươi người máy chiến đấu đột nhiên xuất hiện nhất thời cỗ vũ sĩ khí mọi người. Đồng Tiểu Như và đám người Tiêu Hướng đương nhiên không cần nói, bởi vì bọn họ đã chứng kiến nhiều kì tích của Mao Hữu Tài, hắn có thể làm được chuyện này cũng không có gì quá kì quái. Riêng Phạm Địch Tác thì khác, trong trí tưởng tượng của hắn, thời gian ngắn ngủi như thế, Mao Hữu Tài nhiều nhất cũng chỉ có thể sửa chữa kí hiệu trận của năm người máy, nhưng hắn thật sự bị shock, Mao Hữu Tài kia không ngờ có thể mang ra cả bầy đàn hai mươi người máy!
- Mao ca giỏi quá!
Tiêu Hướng cười ha hả nói:
- Ta biết anh có thể mà!
Dừng một chút, Tiêu Hướng chuyển thành cười khổ nói:
- Nhưng chuyện anh giao, bọn em không thể làm được, bọn em căn bản không cách nào khởi động được tháp pháo kia.
- Không sao cả, dù sao chúng ta cũng không ở đây lâu, trong thời gian này mà bọn hải tặc chưa đến đã là điều may mắn rồi.
Mao Hữu Tài cười nói, hắn muốn không khí hòa hoãn bớt căn thẳng một chút.
- Hữu Tài ca, hệ thống giám sát đã được sửa xong từ một giờ trước, vì sợ quấy rầy công việc của anh nên lúc ấy không báo cho anh biết, tình hình hiện tài, xung quanh căn cứ đã không còn bóng dáng quân địch.
Đồng Tiểu Như báo cáo đơn giản.
- Cô làm rất tốt.
Mao Hữu Tài nói:
- Bây giờ chúng ta thảo luận hành động tiếp theo nào.
Phạm Địch Tác nói:
- Mao Hữu Tài, không phải ngươi nói có phi thuyền sao? Ở đâu sao không thấy? Không có phi thuyền chúng ta đi thế nào được?
- Ta lập tức liên lạc với Ong vò vẽ bự.
Mao Hữu Tài lấy bộ đàm, kì thật lúc này trong lòng hắn cũng chẳng lạc quan cho lắm, Ong vò vẽ bự dụ quân địch đi lâu rồi sao không thấy trở về căn cứ chứ?
Ngay khi Mao Hữu Tài định lên tiếng, chuẩn bị thông qua sóng radio gọi Ong vò vẽ bự về, Đồng Tiểu Như đột nhiên chỉ vào màn hình giám sát cuối cùng kêu lên:
- Không cần đâu Hữu Tài ca, Ong vò vẽ bự đã trở lại.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp đều tập trung lên màn hình cuối cùng.
Ong vò vẽ bự thật sự đã trở lại, kéo theo một dải khói đen cuồn cuộn. Ngay phía sau là tám phi thuyền chiến đấu loại nhỏ đang đuổi theo. Ong vò vẽ bự ở phía trước lạng đông lách tây, tám phi thuyền vẫn bám riết ngay sau, hàng loạt đạn năng lượng, tên lửa cùng các chùm tia laser không ngừng lóe lên, khung cảnh cực kì hoành tráng.
Không đợi Mao Hữu Tài gọi, Ong vò vẽ bự đã réo ầm trong bộ đàm:
- Chủ nhân, ta không bay nổi nữa rồi, khụ khụ… Đù móa, mấy phi thuyền chó chết kia mạnh quá! Mau cứu ta!
Mao Hữu Tài la lớn:
- Thiên Hổ, chuẩn bị chiến đấu! Nhớ kĩ, không được tùy tiện công kích, nhất định phải tìm được thời