Chương 96
Chốn trần gian này chỉ là nơi để anh rèn luyện thôi.
Một khi đã hiểu thấu tường tận, anh sẽ không còn vương vấn bất kỳ thứ gì ở nơi đây nữa.
Thật ra bệnh của ông cụ Lâm không cần phải châm cứu.
Nhưng nếu giúp ông ấy tỉnh lại bằng một luồng chân khí, chưa chắc người ta sẽ cảm thấy anh lợi hại.
Có khi họ còn sẽ nói là kỳ tích trời ban, ông cụ tỉnh lại chỉ là trùng hợp thôi.
Bởi vậy mới có câu người thiện chiến không có chiến công oanh liệt, thầy thuốc tốt không có danh tiếng lẫy lừng.
Tông Sư y đạo chân chính là khi bạn bị bệnh không có triệu chứng, họ đã chữa khỏi cho bạn, làm sao bạn biết được sự lợi hại của người ta.
Con người ta chỉ ngưỡng mộ những người anh hùng được biết tới.
Vậy nên Lý Dục Thần quyết định châm cứu.
Anh sẽ dùng kĩ năng châm cứu như thần để chinh phục những kẻ kiêu ngạo và ngông cuồng này.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng kẹp một cây kim lên, ngón tay đột nhiên dùng lực, kim inox châm vào vị trí giữa hai đầu lông mày của ông cụ.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
Họ chưa từng thấy ai châm cứu kiểu này bao giờ.
Làm gì có ai vừa bắt đầu đã châm vào giữa hai đầu lông mày, đã thế còn châm sâu như thế chứ?
Họ còn chưa kịp chất vấn, Lý Dục Thần đã cầm cây kim thứ hai lên, lần này anh châm vào huyệt Thần Đình.
Tiếp theo anh dùng cả hai tay, mỗi tay cầm một cây kim, dùng lực châm vào huyệt Tứ Bạch ở cả hai bên trái phải của ông
Chiêu này đến cả Giáo sư Tôn cũng phải khen không dứt miệng.
Nhưng ông ấy còn chưa khen hết câu, hành động kế tiếp của Lý Dục Thần khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Anh dùng năm ngón tay kẹp cùng lúc bốn cây kim, cả hai tay trái phải có tổng cộng tám cây kim.
“Cậu điên rồi hả!”, bà Lâm la lên.
Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lý Dục Thần quá điên rồ.
Nhưng anh lại không hề dao động, hai tay giơ lên, tám cây kim châm cứu inox đồng loạt châm vào tám huyệt trên đầu và mặt của ông cụ.
Mọi người há hốc mồm.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn chưa dừng lại.
Hai tay anh di chuyển càng lúc càng nhanh, càng về sau chỉ còn lại bóng mờ, không ai có thể thấy rõ rốt cuộc anh đã cầm bao nhiêu cây kim, châm bao nhiêu huyệt.
Nhìn sang ông cụ Lâm, khắp mặt mũi, bả vai, cánh tay, ngực xuống đến tận đùi, chỗ nào cũng chi chít là kim.
Ai nấy nhìn mà cũng phải nín thở, trong phòng bệnh trở nên cực kì yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim châm vào da.
Một lát sau, cuối cùng Lý Dục Thần cũng dừng lại.
Mọi người mới thở phào một hơi như thể cuối cùng vở kịch cũng hạ màn.