Chương 97
Lúc này Lý Dục Thần mới ngồi lại xuống ghế, đặt tay lên mạch cổ tay của ông cụ Lâm, lặng lẽ đưa một luồng chân khí vào trong người cụ ấy.
Chân khí đi dọc theo kinh mạch đến khắp toàn thân ông cụ.
Kim châm khắp người cũng không phải không có tác dụng, nó sẽ giúp chân khí chạy trong kinh mạch phát huy hiệu quả tốt hơn.
Bỗng nhiên thấy môi ông cụ Lâm khẽ giật, cụ ấy thở phù ra một hơi.
Sau đó từ từ mở mắt.
“Bố!”
“Ông nội!”
“Bố!”
…
Người nhà họ Lâm vừa mừng vừa sợ, lần lượt lên tiếng gọi.
Lý Dục Thần quay đầu lại lườm họ.
Mọi người liền câm như hến.
Lúc này không còn ai nghi ngờ về y thuật của anh nữa.
Lại càng không có ai dám bất kính với anh.
Lý Dục Thần đứng dậy vung tay lên, hút một đống kim châm từ trên người ông cụ.
Hai tay anh vung lên mấy lần.
Kim châm trên người ông cụ đã được anh lấy về một cách rất nhanh gọn, không chừa lại một cây nào.
Mọi người chỉ thấy hai tay anh cầm một đống kim.
Lý Dục Thần ném kim vào hộp đựng kim châm cứu.
Rồi anh vỗ nhẹ hai
Cụ ấy ho khan vài tiếng, đôi mắt trở nên sáng ngời.
Cụ nhìn mọi người, thở ra một hơi thật dài rồi nói.
“Thiền Minh, tôi vừa mới đi một vòng từ cửa địa ngục về đây”.
Mọi người đều mừng như điên.
Mắt Lâm Mộng Đình ngấn lệ, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Giáo sư Tôn cảm thán: “Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích!”
Trưởng khoa Chung cũng khen không dứt miệng, ánh mắt họ nhìn Lý Dục Thần le lói vẻ cuồng nhiệt.
Biểu cảm trên mặt Viện trưởng Diêu có đôi chút xấu hổ.
Người còn xấu hổ hơn nữa là bà Lâm.
Giờ phút này bà ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi.
Ông cụ tỉnh lại rồi chắc chắn sẽ biết được mọi chuyện.
Bà ta không biết phải đối mặt với cơn giận của cụ như thế nào.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”