Hai ngày kế tiếp Tống Thanh Thư chuyên tâm bế quan, điều tức trạng thái đến mức đỉnh phong, cuối cùng cũng đã tới ngày triệu khai Kim Xà đại hội.
Kim Xà đại hội tiến hành trong một giáo trường của Kim Xà doanh, chung quanh đài đầu từ xa xa là vòng quanh chỗ ngồi, dùng để an trí các môn phái và đông đảo võ lâm nhân sĩ đến đây xem.
Tống Thanh Thư tới rất sớm, giữa sân vẫn còn thưa thớt người ngồi, đại bộ phận người trong võ lâm đang lục tục đến vòng ngoài.
Chu Cửu thân là Tiền Minh công chúa, thân phận tương đương mẫn cảm, cho nên che trên mặt một cái khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi đẹp động nhân phảng phất biết nói, nơi nàng đi qua, mọi người suy đoán cái này nhân vật như tiên tử này lai lịch ra sao.
Nhìn Tăng Nhu đi theo phía sau Chu Cửu, một bộ rất là cung kính, Tống Thanh Thư thấy nói:
- Nhu muội đâu cần câu nệ như vậy chứ, A Cửu cũng không phải người ngoài, dáng dấp cung kính chẳng khác nào phụng dưỡng sư phụ của mình..
Chú ý tới thấy hắn thay đổi cách xưng hô với mình, Tăng Nhu sắc mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói:
-Cửu công chúa võ công cao cường, làm sao muội có tư chất làm đệ tử chứ.
Chu Cửu kéo tay Tăng Nhu nói nhỏ:
-Ta từ lâu không còn là công chúa, huống chi chúng ta về sau sẽ là người một nhà, muội cứ lấy tỷ muội mà tương xứng ah.
Tăng Nhu cúi đầu ừ một tiếng, hiển nhiên trong lòng có chút kích động.
-Nhắc đến đệ tử, thật sự ta cũng có một người bái ta làm sư phụ, niên kỷ cỡ như Nhu muội đấy.
Chu Cửu đột nhiên nhớ ra, che miệng cười nói.
-Vậy thì chẳng phải là chỉ kém ngươi vài tuổi? Người nào ngốc như vậy lại muốn báo ngươi làm vi sư a... Ách, chẳng lẽ là nam nhân ah…
Tống Thanh Thư sắc mặt có chút khó coi, hắn thấy giải thích duy nhất chính là một nam nhân nào đó coi trọng A Cửu, sau đó mượn cớ bái sư để tới thân cận với nàng...
-Ngươi nói cái gì vậy, đương nhiên đây là nữ nhân,
Chu Cửu sắc mặt đỏ lên,
-Không những là nữ nhân, mà còn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đây, lần sau gặp lại nàng, ta đem nàng giới thiệu với ngươi a.
Tống Thanh Thư sửng sốt:
- Ngươi khi nào thì biến thành người dẫn mối rồi a…
-Hừ…ngươi mới là người dẫn mối a,
Chu Cửu nhịn không được, đôi bàn tay trắng như phấn quơ lên,
- Tên đồ đệ này thân phận đặc thù…
Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, thốt ra:
-Đồ đệ này có phải là A Kha …
-Làm sao ngươi biết?
Lúc này đến phiên Chu Cửu giật mình.
Nguyên nhân là lúc đầu Chu Cửu vì tức giận Ngô Tam Quế bối chủ cầu vinh, có hành vi bán nước, nên nàng liền lẻn vào Bình Tây vương phủ ở Sơn Hải Quan để ám sát đối phương.
Bất quá Ngô Tam Quế tự biết mình là công địch của người Hán, trong phủ phòng vệ tựa như thành đồng vách sắt, Chu Cửu không tìm được sơ hở nào để hành động, trong lúc đang muốn rút lui, thì vô tình tại trong Vương phủ gặp phải một cô nương phấn trang ngọc thế.
A Cửu ngày trước đã từng mắt thấy diễm tuyệt thiên hạ Trần Viên Viên, mà cô nương này cùng Trần Viên Viên đúng là giống nhau như là một khuôn đúc ra i, nàng không cần hỏi thì cũng biết, người này nhất định chính là nữ nhi của Ngô Tam Quế.
Từ thuở nhỏ bị giam tại Vương phủ, A Kha vẫn đối với võ công thế giới bên ngoài vô cùng hâm mộ, vừa nhìn thấy xuống A Cửu bạch y phiêu phiêu như từ trên trời giáng xuống, kinh vi thiên nhân, liền bật người quấn quít lấy muốn bái A Cửu làm vi sư.
Vốn định bị bắt giữ nàng, A Cửu dở khóc dở cười, thấy cô nương kia thiên chân vô tà, nhất thời trong lòng chùng xuống không thể hạ thủ, sau cùng lại hồ đồ nhận làm sư phụ của A Kha.
Bất quá sau này A Cửu nhớ lại thân phận phụ mẫu của A Kha, khó mà đối với A Kha ôn hoà, tạm dạy cho nàng vài phần công phu mèo quàu rồi bồng bềnh rời xa.
Bởi vì A Cửu khinh công cao tuyệt, còn A Kha thì thủ khẩu như bình, đoạn thời gian quan hệ của hai người thì bên ngoài không có một ai biết được, ngay cả người trong Bình Tây Vương trong phủ cũng không biết đến, do đó A Cửu cảm thấy rất kỳ quái tại sao Tống Thanh Thư lại biết.
Lỡ miệng nói qua đi, Tống Thanh Thư lúng túng cười cười, cũng không thể lại nói cái gì giang hồ Bách Hiểu Sanh biết hế mọi chuyện để lừa gạt Chu Cửu ah, loại chuyện này cực kỳ riêng, cho dù là có thật Bách Hiểu Sanh cũng không có khả năng biết đến.
-Thật ra thì ta có nhận thức A Kha, là chính nàng nói cho ta biết.
-Các ngươi quen nhau?
Dù có cái khăn che mặt che, Tống Thanh Thư vẫn cảm giác được vẻ mặt A Cửu cổ quái,
-Trong thiên hạ này còn có nữ nhân xinh đẹp nào mà ngươi không nhận biết?
-Có a….ví như cô nương bên kia đó..
Tống Thanh Thư chỉ chỉ cách đó không xa, một cô nương có vẻ nhanh nhẩu đang đi qua lại.
A Cửu dựa theo ánh mắt của hắn nhìn, thì thấy một cô nương mặc bộ y phục màu hồng, trên cổ có một chuỗi minh châu, nhan sắc bạch nộn trơn bóng không gì sánh được, tựa hồ muốn tích xuất ra thủy, hai mắt lưu động, đôi mi dài thanh tú, tự cho là mình xinh đẹp, nàng cũng phải thừa nhận cô nương đó dung mạo tuyệt mỹ, không có thua kém gì nàng.
Tống Thanh Thư trong lòng thấy lạ, cái khu vực chỗ ngồi đó, nếu không phải là sứ giả của danh môn đại phái, thì cũng là các nhân vật được các đầu lĩnh Kim Xà doanh đề cử, cô nương này bất quá tầm mới mười mấy tuổi, tại sao lại ở chỗ này.
Khôn mặt cô nương này hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như
đã từng gặp qua ở nơi nào? Thế nhưng chắc chắn là điều đó không có khả năng, trí nhớ của hắn không có kém cõi như vậy, tại sao lại nghĩ không ra?
Tựa hồ nhận ra ánh mắt của Tống Thanh Thư, cô nương kia quay đầu liếc mắt trừng hắn, “ hừ..” lên một tiếng, nhưng khi chú ý tới dáng người hai nàng ở bên cạnh hắn, cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
Tống Thanh Thư cũng không biện giải thêm nhiều, liền tìm chỗ ngồi, dựa theo thân phận võ công của hắn bây giờ, đương nhiên cũng sẽ không cùng với một cô nương trẻ tuổi gây chuyện khó xử.
-Này, ngươi là đệ tử của môn phái nào? Làm sao lại có thể đến chỗ này ngồi chứ?
Cô nương này thấy hắn không thèm nhìn đến mình, nên có chút tức giận, nàng xưa nay không hiểu biết gì về lễ tiết là gì, thật ra khi nàng hỏi hắn như vậy thì cũng không có ác ý, chỉ là đơn thuần muốn biết Tống Thanh Thư thân phận như thế nào mà thôi. Bất quá bị nàng hỏi như, người ngoài nghe được, cũng cảm thấy Tống Thanh Thư không tư cách ngồi ở chỗ này.
A Cửu nghe được đôi mi thanh tú nhíu lại, ngay cả một bên Tăng Nhu cũng bất mãn nhìn cô nương trẻ tuổi này.
-Ta có thể đủ tư cách ngồi ở chỗ này hay không, cần ngươi phê chuẩn sao?
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
-Đương nhiên là có liên quan, vạn nhất là gian tế của quân thát tử Mãn Thanh trà trộn vào thì sao?
Cô nương kia thản nhiên đáp.
Lúc này hai người ở bên cạnh người nghe qua cũng có chút không nhịn được, đều nghĩ thầm gian tế nào ngu ngốc như vậy, lại lựa chọn vị trí tại nơi đây vô cùng nổi bật chói mắt?
Thiếu nữ nghiêng đầu tiếp tục nói:
-Các đệ tử của danh môn chính giáo, ta đều có ấn tượng, chỉ có người là từ trước cho tới bây giờ thì ta chưa thấy qua a.
-Vậy sao? Tất cả đệ tử danh môn chính giáo ngươi đều gặp qua?
Tống Thanh Thư thấy buồn cười hỏi.
-Đó là đương nhiên,
Cô nương kiêu ngạo ưỡn bộ ngực, tựa như con gà trống nhỏ tập gáy vậy,
-Phụ thân của ta….
Cô nương lời còn chưa nói hết, thì đã bị một giọng nam nhân lạnh lùng cắt đứt:
-Lâu như vậy không gặp lại, tính tình của ngươi vẫn vậy, mở miệng ngậm miệng thì đều nhắc đến phụ thân, mẫu thân của mình, một chút tiến bộ cũng không có.
Cô nương hai má thoáng cái đỏ bừng, quay đầu lại đang muốn quát mắng, nào ngờ vừa thấy rõ hình dạng người nói, nàng phảng phất như là gặp quỷ vậy, vốn nàng có làn da trong trắng lộ hồng, thoáng cái huyết sắc mờ nhạt, trở nên tái xanh không gì sánh được:
-Dương... Dương...
Tống Thanh Thư đã sớm biết vừa tới phía sau một cao thủ, chẳng biết tại sao giọng nói có chút trầm trọng, lúc này liền quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sinh uy, chỉ là sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có vẻ tiều tụy, trên lưng mang theo một thanh Huyền kiếm, cánh tay phải kia tay áo trống rỗng phất phới, nhìn qua có chút nổi bật..
Đặc thù rõ ràng Như thế, ngoại trừ Dương Quá thì còn là ai khác?
Tống Thanh Thư cũng thoáng cái liền nhận ra thân phận cô nương kia, dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại hung hăng càn quấy, thấy Dương Quá thì sợ hãi như chuột thấy mèo, chính là Quách đại tiểu thư.
Thảo nào nhìn thấy nàng có chút quen mắt, lúc trước ở trong phủ Giang Lăng, mình đã gặp qua Hoàng Dung, hai mẫu tử này xinh đẹp không sai biệt lắm, có bảy, tám phần giống nhau, chỉ là Hoàng Dung biểu hiện ra dạng nữ nhân thành thục tiên diễm quyến rũ, Quách Phù thì thể hiện ra ngây thơ hoạt bát, hình dạng xấp xỉ nhưng khí chất lại khác xa, chẳng trách mình nhất thời không nhớ ra được.
"Dương Quá quả nhiên dáng dấp tuấn tú a, bản công tử được xưng Ngọc Diện Mạnh Thường, so với hắn cũng còn kém vài ba phần... Ách, cái loại khí chất này có thể làm cho nữ nhân như con thiêu thân lao đầu vào lửa."
Tống Thanh Thư một bên cảm khái một bên hỏi hai nàng bên cạnh mình,
-A Cửu, Nhu muội, hai người nhìn thấy người nam nhân này có anh tuấn hay không vậy?
Tăng Nhu sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không nói, ngược lại thì Chu Cửu mày liễu dựng thẳng:
-Ý ngươi hỏi vậy là cho chúng ta là cái loại nữ nhân đứng núi này trông núi kia hay sao?"
Tống Thanh Thư vốn chỉ là đùa giỡn một chút, thấy nàng phản ứng kịch liệt, đang muốn giải thích, thì Chu Cửu thấy trên mặt Tống Thanh Thư hiện lên bộ dáng ngượng ngùng, nàng liền tươi cười:
-Bất quá nhìn kỹ, nam nhân kia đích xác thật tốt...