Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Phương Thức Báo Thù…


trước sau

Tống Thanh Thư không có ganh tỵ, trái lại có chút hưng phấn nói:

-Các ngươi có biết là hắn có mị lực bao lớn không, có vài cô nương vì hắn mà chung thân không quản đến nam nhân khác đấy.

-Có khoa trương không vậy?

Chu Cửu không tin hỏi.

Còn Tăng Nhu biểu lộ thất vọng:

-Thì ra hắn là hoa hoa công tử a.

Tống Thanh Thư hơi thở cứng lại, có chút lúng túng cười cười:

-Hắn cũng không phải là hoa hoa công tử cái gì, mà do nữ nhân tự si tình, cả đời hắn chỉ thích một nữ nhân, cho nên mới làm khổ cho mấy nữ nhân khác vì hắn mà tiếc hận a.

Chu Cửu lôi kéo tay của Tăng Nhu, vội nói:

-Nhu muội, trước mặt của hắn mà nói hoa hoa công tử, chẳng phải là làm cho hắn chột dạ xấu hổ sao?"

Tăng Nhu bừng tỉnh cả kinh, lúc này mới nhớ tới Tống Thanh Thư về phương diện này danh tiếng không thế nào tốt hơn, nên có chút quẫn bách nói:

-Kỳ thực muội nghĩ nam nhân đó vì mình chuyện tình của mình, lại cho những nữ nhân khác cả đời, thì cũng thật là vô tình đấy. Ngược lại Tống đại ca thì khác, mặc dù... tuy rằng lưu tình khắp nơi, nhưng ít ra không để cho người nào phải vì mình mà cơ khổ một đời..

Luôn luôn ngượng ngùng, Tăng Nhu đột nhiên nói ra câu đại luận này, Chu Cửu kinh ngạc, Tống Thanh Thư nghe được qua thì mặt mày rạng rỡ:

-Chỉ có Nhu muội là hiểu ta nhất, ha ha...

-Dương Quá, ta cũng đã tạ tội với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa đây? Ngươi cho là chỉ một mình ngươi bị thảm sao? Ta cũng bị rất thảm có khác gì đâu, phụ thân của ta muốn chém cánh tay của ta để bồi thường cho ngươi, suốt một năm qua ta phải phiêu bạt bên ngoài, ngay cả nhà của mình cũng không thể quay về, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Quách Phù lên giọng nói, hiển nhiên tâm tình hết sức kích động.

- Quách đại tiểu thư này thật đúng là danh bất hư truyền a.

Tống Thanh Thư nghe xong lời phản ứng của nàng, thần sắc cổ quái, thật đúng là di truyền lý lẽ giống như mẫu thân xinh đẹp kinh người của nàng.

Dương Quá giận dữ cười lên:

-Ngươi nói ngươi bị như vậy là thảm? Ngươi phải nói là may mắn không có ở nhà, nếu không thì ta đã chém đứt cánh tay của ngươi để trả thù rồi.

Nguyên lai lúc đầu Dương Quá từ cốc thần điêu tu luyện võ công thành tài đi ra, chuyện làm đầu tiên chính là đi tới Tương Dương tìm Quách Phù báo thù, nhưng không ngờ trước đó Quách Tĩnh muốn chém đứt cánh tay của Quách Phù để bồi tội cho Dương gia, Hoàng Dung hoảng loạn liền an bài nàng ly khai khỏi Tương Dương, nên Dương Quá ra sức bị bất thành.

Sau khi chặt đứt một cánh tay, Dương Quá tình thần chán nãn, nghĩ lại đau xót cho thân mình, tuy rằng biết rõ Tiểu Long Nữ cũng không ghét bỏ hắn, nhưng trong tiềm thức luôn luôn sợ đến lúc cùng Tiểu Long Nữ gặp mặt. Nên ngay sau đó quyết định trước tìm Quách Phù báo thù, rồi sau đó mới đi tìm Tiểu Long Nữ.

Nhưng suốt một năm qua không tìm được Quách Phù, mãi đến khi trước đây không lâu gặp lại nghĩa phụ Âu Dương Phong, thì biết được một bí mật….Bởi vì Kim Quốc cùng Mãn Thanh có quan hệ đồng minh, cho nên đoàn người Hoàn Nhan Lượng không tiện ra mắt, vì thế Hoàn Nhan Lượng âm thầm vận dụng các mối quan hệ, nếu không có vậy thì các đầu lĩnh Kim Xà doanh làm sao dễ dàng để cho Đoàn Duyên Khánh, Trác Bất Phàm, Hà Thiết Thủ, Công Tôn Chỉ được đề cử, lại còn có một Dương Quá.

-Tốt… ta trốn tránh một thời gian quá đủ rồi, hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử..

Quách Phù ngang ngược giận dữ nói xong, liền rút kiếm liền phóng đến trên người Dương Quá đâm tới.

- Quách đại tiểu thư này thật đúng là lỗ mãng a, đừng nói là Dương Quá đã có thanh Huyền kiếm sauy khi tu luyện đại thành võ công, cho là trước kia chưa có học được, thì hắn ta cũng là trẻ cao thủ hàng đầu, lần đó chẳng qua là thừa dịp hắn trúng độc nêm mới chém đứt hắn một cái cánh tay, còn hiện tại bây giờ liền có thể đánh thắng hắn sao?

Tống Thanh Thư thấy vậy lắc đầu.

-Vậy thì Quách đại tiểu thư sợ rằng sẽ bị thua thiệt rồi,

Chu Cửu có chút lo âu nói,

-Ngươi không phải là là người hay thương hương tiếc ngọc sao? Lã nào nhẫn tâm nhìn một mỹ nhân xinh đẹp như vậy bị chém đứt một tay sao?

-Thế nhưng Quách đại tiểu thư này cũng hơi quá đáng, chém đứt người ta một cánh tay, bây giờ một chút áy náy cũng không hề có.

Tăng Nhu bất mãn nói.

Tống Thanh Thư khôn có ý kiến, lạnh nhạt nói:

-Trước cứ xem tình huống một chút rồi hãy tính.

Quách Phù từ nhỏ được hun đúc trong nhà danh gia, tuy rằng tư chất có hạn, võ công chỉ thường thường, nhưng một kiếm này đâm tới, vẫn là rất có phong cách danh gia, mắt thấy nàng một kiếm đâm tới, Dương Quá cũng không nhúc nhích, một mực lạnh lùng nhìn nàng.

Người sử dụng kiếm nếu bị chặt đứt một ngón tay, kiếm pháp đã phải giảm bớt vài phần, huống chi Dương Quá bên tay phải lại bị chặt đứt tận gốc, người bình thường xem ra hắn một thân võ công sợ rằng đã phế đi, cho nên Quách Phù mới dám cùng hắn rút kiếm tấn công tới.

Mắt thấy mũi kiếm gần đâm trúng Dương Quá, ánh mắt Quách Phù lại liếc tay áo cánh tay phải của đối phương trống rỗng, trong lòng liền mềm nhũn lại, mũi kiếm liền tách ra khỏi chỗ yếu hại của hắn, lệch qua vài phần.

Cùng lúc đó, Dương Quá cũng động, nửa người trên hơi nghiêng, ống tay áo bên thoáng cái quấn trên thanh kiếm Quách Phù, nàng liền chỉ cảm thấy hổ khẩu như bị sấm đánh trúng, tê dại cầm không được trường kiếm trong tay, cả người loạng choạng ngã xuống.

-Phù muội!

Gần bên Quách Phù hai nam nhân trẻ tuổi vội vàng phóng lên đỡ lấy nàng, đến lúc Quách Phù đứng vững, cả ba người đi phía nhìn thấy phía trước thanh kiếm của Quách Phù văng trên đất đã bị cong xoắn lại mấy vòng, ai cũng hít một hơi khí lạnh.

-Nội lực thật thâm hậu!

Chu Cửu cũng cả kinh.

Nhìn thoáng qua Quách Phù cùng hai nam nhân kia có dung mạo tương tự, Tống Thanh Thư nhận ra: Hai người này chính là chó săn cho Quách Phù, huynh đệ Đại Tiểu Võ ah.

Một năm trước Tống Thanh Thư tại trong phủ Giang Lăng cũng đã gặp hai người, bất quá khi đó sự chú ý của Tống Thanh Thư đều bị thiếu phụ Hoàng Dung xinh đẹp hấp dẫn, nên không nhớ được đi theo sau Hoàng Dung là huynh đệ Đại Tiểu Võ .

Nhìn Dương Quá đi bước một tới gần, huynh đệ Đại Tiểu Võ liền rút ra trường kiếm che chở phía trước Quách Phù:

-Dương huynh đệ, vốn ngươi đối với huynh đệ chúng ta có
đại ân, chúng ta không nên ngăn trở ngươi, nhưng Phù muội là nữ nhi duy nhất của sư phụ và sư mẫu, ngươi cũng xem lại phân thượng sư phụ ,sư mẫu mà bỏ qua cho Phù muội ah.

Dương Quá lúc đầu tuy rằng có ý niệm chém đứt một tay của Quách Phù để báo thù, nhưng qua một lúc lâu, hắn cũng đã bớt giận một ít, vốn chỉ muốn làm nhục Quách Phù một phen thì sẽ dừng tay. Nhưng không ngờ trước đó không lâu hắn gặp Hoàn Nhan Lượng và Âu Dương Phong đang đi cùng một chuyến, biết được ngày trước một ít bí mật, đồng thời cũng rõ ràng là phụ thân của mình chính là chết vào chi thủ của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, thù mới hận cũ đều xông lên đầu một lượt, ánh mắt thoáng cái nghĩ đến đó thì ửng đỏ.

-Cút ngay!

Thấy ánh mắt Dương Quá lộ vẻ điên cuồng tức giận, huynh đệ Đại Tiểu Võ thất kinh, vội vã hoa kiếm ngăn cản.

“ Kee….ng! “

Một tiếng rền vang như long ngâm, hai thanh trường kiếm bị đánh bay đến mấy trượng có hơn, huynh đệ Đại Tiểu Võ ngã nhào trên đất, hoảng sợ nhìn thanh Huyền kiếm trong tay Dương Quá.

Dương Quá tay cầm Huyền kiếm, chỉ vào Quách Phù, trong mắt lóe lên một tia sát khí, một kiếm hướng đến cánh tay phải nàng bổ tới.

Nhìn thanh Huyền kiếm kèm theo tiếng sấm nổ hướng tới mình chém tới, Quách Phù sợ choáng váng không nhúc nhích được đứng yên tại chỗ, mặc cho Dương Quá một kiếm đang chém tới.

“ Ầm…”

Sàn nhà dưới chân của Quách Phù vừa đứng bị thanh Huyền kiếm đánh nát bấy, Dương Quá thần sắc tối tăm nhìn một nam tử đang cách đó không xa vừa cứu lấy Quách Phù mang đi.

Quách Phù rốt cục phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang nửa nằm tại trong lồng ngực người nam nhân kia mà mình vừa quát mắng, vẻ mặt đang trắng bệch dần dần hiện lên một tia huyết sắc:

-Đa tạ công tử cứu giúp…

Tống Thanh Thư cười nhạt, đỡ hông của nàng đứng vững lên, liền giao nàng cho huynh đệ Đại Tiểu Võ vừa chạy tới bên cạnh, chắp hai tay, mỉm cười nhìn Dương Quá …

-Ngươi muốn cứu nàng ta?

Nhìn thấy vừa mới rồi thân hình đối phương cực nhanh, thần sắc Dương Quá ngưng trọng vài phần.

-Mỗi cô nương xinh đẹp đều là do lão thiên tinh điêu tế trác làm lễ vật đưa đến trong thế gian này, Dương huynh thủ đoạn độc ác, không khỏi quá mức nhẫn tâm

Tống Thanh Thư trong lòng thấy lạ vì sao Dương Quá dùng kiếm chém tới không giống như là nương tay gì cả, vội vã bay tới cứu Quách Phù trong lúc chỉ mành treo chuông…

-Nói đến thủ đoạn độc ác, ai lại hơn được vị Quách đại tiểu thư này…

Dương Quá sờ sờ tay áo trống rỗng của mình, thần sắc thay đổi mãnh liệt,

-Võ công của ngươi rất cao, nhưng nếu như muốn ngăn trở ta báo thù, thì đừng có trách thanh Huyền kiếm này không khách khí.

Tống Thanh Thư khoát tay:

-Dương huynh đừng có hiểu lầm, ta cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi báo thù.

Lời hắn vừa nói ra, Quách Phù mặt liền trắng nhợt, thần sắc vừa mới vừa hồi phục, tâm tư liền lại nổi lên, Dương Quá thì càng nghi hoặc:

-Nếu không ngăn cản ta báo thù, tại sao huynh đài lại cứu nàng?

Tống Thanh Thư cũng không giải thích, trái lại hỏi:

-Dương huynh, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngươi chém đứt cánh tay của vị Quách tiểu thư này, thì cánh tay của ngươi có thể mọc lại ra sao?

-Đương nhiên không thể,

Dương Quá sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trầm giọng cả giận nói,

-Ngươi đang đùa giỡn với ta?

-Dương huynh đừng nghĩ như thế,

Tống Thanh Thư cười nhạt,

-Ta chỉ là đề nghị Dương huynh thay đổi một chút phương thức báo thù, nếu chém đứt cánh tay của Quách tiểu thư thì chỉ hại người chứ mình chẳng có lợi gì, vậy chi bằng lựa chọn một phương thức có lợi cho mình hơn.

Dương Quá nhướng mày:

-Xin lắng tay nghe..

Tống Thanh nhìn thoáng qua Quách Phù, vừa cười vừa nói:

-Vị Quách tiểu thư này tuy rằng không dám khen tặng, nhưng hình dạng cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân trong vòng ngàn dặm mới thấy được, Dương huynh tại sao không đem nàng về nhà ân ái, vừa báo thù, bản thân lại chiếm đoạt được chỗ vô cùng tốt.

-Vô sỉ!

Quách Phù vừa sợ vừa tức giận đến run cả người.

Dương Quá hừ một tiếng:

-Dương mỗ đã có ý trung nhân, vô luận dung mạo tính cách bát cứ nữ nhân nào đều cho dù tốt hơn cô nương này gấp trăm lần, tại hạ cũng chẳng màng đến, không làm phiền nhọc đến các hạ phí tâm.

Nghe Tống Thanh Thư đề nghị, Quách Phù đủ sinh khí, kết quả lại thấy Dương Quá đối với nàng không màng đến, thì cảm thấy tâm trí minh đều nhanh tức điên lên rồi.

Thấy Dương Quá bất vi sở động, Tống Thanh Thư ngẩn người ra, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, có chút nghiền ngẩm cười nói:

-Theo tại hạ biết, mẫu thân Quách tiểu thư lúc nào cũng chán ghét Dương huynh, vì thế để cho Dương huynh nhận hết đau khổ, trong lòng Dương huynh đương nhiên cũng chán ghét vị Hoàng bang chủ có vạn người kính ngưỡng kia. Vị Quách tiểu thư này dù sao thì cũng có một chỗ tốt, đó chính là dung mạo cùng vị Hoàng bang chủ kia có bảy, tám phần tương tự, Dương huynh trong lúc cùng nàng, lúc thích hợp cứ ảo tưởng ra là đang ân ái với Hoàng bang chủ, há không hả giận được nhiều năm ác khí tồn đọng trong lòng sao...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện