Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Đôi Chân Dài Làm Thương


trước sau

CHƯƠNG 479: ĐÔI CHÂN DÀI LÀM THƯƠNG.

A Thanh vừa rời đi, Dương Diệu Chân liền tiến tới:

-Tống công tử, nhìn dáng dấp ngươi cùng A Thanh chắc có quan hệ không tầm thường phải không?

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn liếc mắt nhìn trước mắt nữ nhân anh tư hiên ngang này, khẽ cười cười:

-Cũng bình thường mà..

Dương Diệu Chân nụ cười cứng lại, vốn là nàng muốn đến thăm dò ý tứ của hắn, hắn lại kín kẽ không một lỗ hổng, suy nghĩ một chút Dương Diệu Chân đôi mắt chuyển động, tiếp tục thử dò xét nói:

-Tống công tử có nắm chắc phần thắng trong cuộc đấu sắp tới?

Dương Diệu Chân nhìn hắn.

-Um….

Tống Thanh Thư ngại ngùng nụ cười,

-Cũng có thể…

Dương Diệu Chân lập tức nghi hoặc, hắn đến tột cùng là cố làm ra vẻ bí ẩn hay là đã có định liệu trước? Lẽ nào là vì nhiễu loạn tâm thần của mình?

-Tống công tử nếu nói như vậy, vậy chắc là cảm thấy sẽ có thể chắc thắng được ta sao?

Dương Diệu Chân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, nỗ lực nhìn ra có gì một ít khác thường gì hay không?

-Thương pháp của Tứ Nương Tử trác tuyệt, Tống mỗ từ trước đến giờ cực kỳ khâm phục, nào có đạo lý nắm chắc phần thắng…

Tống Thanh Thư khiêm tốn nói .

Dương Diệu Chân bực tức nghiến răng, Tống Thanh Thư mặc dù lời nói khiêm tốn, nhưng biểu hiện ra chẳng khác nào nói ra ngươi không phải là đối thủ của ta.

"Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi xem như thế nào là thương pháp chân chính!" Dương Diệu Chân cố nén buồn bực, đang muốn rời khỏi, đột nhiên phát hiện ra Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu luôn ở bên cạnh Tống Thanh Thư bây giờ đã đâu mất không còn ở bên cạnh hắn, nghi hoặc hỏi,

-Không biết Chu chưởng môn cùng Cửu Công Chúa vì sao không ở lại đây?

-Các nàng a, tạm thời có chuyện nên không có ở đây được.

Nói xong Tống Thanh Thư liền ngậm miệng lại, cũng không chịu tiết lộ thêm một chữ.

"Vào lúc này có chuyện gì quan trọng hơn là ở bên cạnh phu quân mình trước các cuộc giao thủ đang đến hồi kết chứ?"

Dương Diệu Chân càng nghi hoặc, có điều nàng cũng biết mình có lưu lại cũng không có nghe được thêm điều gì có giá trị, liền xoay người mới vừa đi vài bước, đột nhiên quỷ thần xui khiến dừng lại nói một câu:

-Bây giờ người trong giang hồ đều đang bàn luận Tống công tử có phúc lớn a, có thể được hai nữ nhân xinh đẹp giống như tiên tử lọt vào mắt xanh, ta rất hiếu kỳ công tử bằng cách nào mà làm cho các nàng lại thân như tỷ muội vậy?

-Haha…nếu Tứ Nương Tử trở thành tỷ muội với các nàng thì sẽ biết ngay..

Tống Thanh Thư không nhịn được cười nói.

-Phì…

Dương Diệu Chân gắt một cái, nàng là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần nhưng luôn trà trộn ở trong đám sơn tặc, không thiếu nam nhân các loại thương nhớ có tình ý trêu chọc, có điều nàng từ trước đến giờ tính tình dũng mãnh, võ công lại cao cường, cho nên không có chịu thiệt thòi gì.

Đáng tiếc bây giờ chạm với một Tống Thanh Thư da mặt so với tường thành còn dày hơn, võ công lại không kém nàng, Dương Diệu Chân thấy mình hết cách khi bị hắn đùa giỡn, đành dậm chân xoay người như trốn đi.

Nghỉ ngơi một canh giờ thời gian rất nhanh đi qua, Hoàng Dung đã tuyên bố vòng tỷ thí thứ ba chính thức bắt đầu, trận đầu chính là Tống Thanh Thư đối đầu Dương Diệu Chân.

……………………………………………………………………………………….

Dương Diệu Chân thân thể thẳng tắp đứng ở một góc võ đài, trường thương trong tay lẳng lặng để trên đất, nàng thấy được khí thần của mình đạt tới đỉnh cao, trạng thái so với lúc cùng Thạch Phá Thiên tỷ thí thì còn tốt hơn mấy phần.

Lần này nàng không có mang cái áo choàng đại hồng, cái áo choàng tuy rằng cũng có thể xem là một loại vũ khí, thế nhưng chỉ dùng để đối phó với cao thủ bình thường thì vẫn được, còn đối phó với đẳng cấp cao thủ như Tống Thanh Thư này, với cái áo choàng rộng lớn, có thể nói đó là nhược điểm chết người.

Nhìn trên lôi đài nữ nhân đứng đối diện kia, Tống Thanh Thư suýt chút nữa không nhịn được chảy máu mũi, Dương Diệu Chân vóc người cao cao thanh mảnh, không có cái áo choàng che khuất, với y phục bó sát người màu hồng đỏ thì tiền đột với đôi bầu vú sung mãn nhô cao vễnh lên, hậu kiều cái cái mông nẩy nở nhưng săn chắc vểnh lên, nhìn qua thấy không sót cái gì,
phảng phất một con ngựa đỏ hồng kiêu ngạo đang đứng ở nơi đó, chờ số mệnh an bài đợi một kỵ sĩ cưỡi lên chinh phục. . .

"Ặc… đến lúc này, mà còn muốn chuyện gì đâu không!"

Tống Thanh Thư chính mình cũng có chút xem thường bản thân mình khi sắp giao đấu mà còn nghĩ chuyện bậy bạ

Dương Diệu Chân sáng mắt lên, nàng bén nhạy nhìn thây Tống Thanh Thư trong nháy mắt thất thần khi nhìn nàng, một thân mềm mại, nắm lên trường thương hướng về trước vung lên, phiến đá lót lôi đài bị một nguồn sức mạnh vô hình hất lên, vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ hướng về phía bay về phía Tống Thanh Thư đập lên.

Nhìn những mãnh đá đầy trời lão đến, Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, cũng không né tránh, duỗi ra hai tay hướng về trước xoay một cái, những mảnh đá nhỏ đang bay đến như bị một bàn tay giữ lấy, bất động lơ lững ở giữa không trung.

Trong chớp mắt này, những mảnh đá không động đến mức cực tĩnh, dưới lôi đài mọi người ngơ ngác, Tống Thanh Thư này biến nặng thành nhẹ chặn lại, không phải cảnh giới đại tông sư thì tuyệt đối không thể làm được.

Trong đó những người từng nhận thức Tống Thanh Thư với thần sắc khác nhau, Vu Vạn Đình, Văn Thái Lai những người này cùng hắn có thâm cừu đại hận thì sắc mặt hơi trắng xanh, hiển nhiên trong lòng vừa hận vừa sợ; Mộc Vương Phủ, phái Võ Đang những người này có cùng với hắn giao hảo thì trên mặt lộ vẻ vui mừng; Thiếu Lâm, Toàn Chân những này thì cùng hắn đang có quan hệ căng thẳng thì một mặt nghiêm nghị. . .

Hoàng Dung liếc mắt nhìn giữa trường nhìn bóng người, ánh mắt vô cùng phức tạp, không nhịn được lại bắt đầu so sánh, cũng không biết Tĩnh ca cùng với hắn võ công ai cao hơn. . .

Lại nghĩ đến cảnh tượng cái đêm đó bên trong hang động, Hoàng Dung thăm thẳm thở dài, bên dưới hạ thể lại nóng lên, trước đó vừa nghĩ đến cảnh tượng thì bên dưới đã rỉ ra dịch nhờn dinh dính, đến giờ đã khô ráo, lúc này lại không tự chủ được đang có xu hướng muốn rỉ ra chất lỏng thêm một lần nữa, kinh hoảng nàng dời đi ánh mắt, lại đột nhiên lại thấy nữ nhi của mình bên cạnh hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú lên người nam nhân kia, trong lòng cả kinh: “ Phù nhi rõ ràng từ lúc ban đầu đến giờ cùng hắn không hợp nhau, tại sao lại dùng loại ánh mắt tha thiết như thế này nhìn hắn chứ? ..”

Trên lôi đài chỉ là trôi qua trong nháy mắt, những mảnh đá đang bất động ở giữa không trung lập tức “ xoạt…xoạt..” đã bị phá nát vụn nát, liền một thanh Lê Hoa thương óng ánh tỏa ra, cả người Dương Diệu Chân xoắn ốc xoay tròn, hướng về Tống Thanh Thư lao tới.

Dương Diệu Chân thương pháp vốn là nhanh như thiểm điện, bây giờ lấy kình lực xoắn ốc gia tốc, không chỉ có tốc độ càng nhanh hơn, uy lực cũng là tăng gấp bội, Tống Thanh Thư cũng không dám trực tiếp đối đầu, lắc bước chân, Dương Diệu Chân đã nhanh, nhưng hắn lại càng nhanh hơn tránh qua.

Dương Diệu Chân sớm có dự liệu, trường thương trong tay chìm xuống, lao thẳng trực tiếp đâm dính trên cây cột lôi đài, mượn lực truyền đến sức phản chấn, toàn bộ thân thể liền xoay chuyển một vòng, hai mũi chân dài chẳng khác nào mũi thương bén nhọn hướng về sau gáy của Tống Thanh Thư đâm tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện