CHƯƠNG 480: TỨ NƯƠNG TỬ CŨNG MUỐN DÙNG MỸ NHÂN KẾ.
Một chiêu này của Dương Diệu Chân thực sự là làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, bọn họ chỉ thấy dùng chân quét qua thay cho trường tiên ( cây roi ), nhưng chưa từng thấy qua dùng chân triển khai xuất ra thương pháp.
Dương Diệu Chân có đôi chân rất dài thẳng, sử dụng chân xuất ra Lê Hoa thương uy lực hoàn toàn không thua gì cây thương chân chính, Tống Thanh Thư bị bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị đá trúng mặt làm cho nở hoa rồi.
Có điều cảnh giới bây giờ của Tống Thanh Thư tuy hoảng nhưng không loạn, bàn tay liền giơ lên, đi sau mà đến trước, lúc đập, lúc phất, hoặc đẩy. . . Mỗi lần đều đánh vào nơi mắt cá chân Dương Diệu Chân, đưa thế tiến công ác liệt của nàng hóa thành vô hiểm.
Dương Diệu Chân cũng không có ý định dùng chân hóa thương mà có thể đánh bại được Tống Thanh Thư , thương pháp của nàng chính là chiêu thức như nước chảy mây trôi thuận theo tự nhiên, trên khắp toàn thân, bất cứ chỗ nào cũng có thể hóa thành thương được, bởi vậy thế tiến công luôn luôn liên miên không dứt, làm tiêu hao sinh lực của kẻ địch.
Tống Thanh Thư bàn tay vừa vặn đỡ lấy cổ chân nàng hướng về phía trên nâng lên một chút, Dương Diệu Chân mượn lực trực tiếp ở giữa không trung bốc lên vươn người, chụp lấy thanh Lê Hoa thương còn cắm ở trên lôi đài, lập tức đã lóe ra hàn quang hướng về ngực Tống Thanh Thư đâm lại.
" Thân thể của Tứ Nương Tử vô cùng dẻo dai rất là tuyệt…
Tống Thanh Thư thầm khen, thân hình đã chợt lui mấy trượng, Dương Diệu Chân luân phiên công kích vô hiệu, nàng cũng không tiếp tục liều lĩnh công tới nữa, mà là ngưng thần tĩnh khí đứng yên tại chỗ nhìn hắn.
-Tứ Nương Tử, vừa rồi để cô nương công kích một vòng, không dám phi lễ với cô nương, bây giờ đến phiên tại hạ đáp lễ chứ?
Ánh mắt nhìn đến những giọt mồ hôi nhỏ Dương Diệu Chân đang loang dần trước ngực của nàng, Tống Thanh Thư cười nói.
-Xin mời…
Dương Diệu Chân cũng là hào phóng mỉm cười, có điều trong lòng nàng thì không có thoải mái như trên mặt biểu hiện ra như vậy. Nàng cùng Tống Thanh Thư đã từng giao thủ, biết rõ thân pháp của hắn quỷ mị nhanh như chớp giật nên đang lo lắng phòng bị ..
- Xin Tứ Nương Tử hãy cẩn thận ..
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, cả người đã hóa thành một tàn ảnh, mọi người dưới đài còn chưa có kịp ý thức được phát sinh cái gì, thì từ nơi Dương Diệu Chân đứng, đã nổ ra vầng sáng như hoa tuyết từ cây Lê Hoa Thương.
-Mẫu thân…tại sao không thấy bóng dáng của Tống Thanh Thư, chỉ nhìn thấy một người Tứ Nương Tử ở trên lôi đài xuất thương vậy?
Quách Phù kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ánh mắt bay tới bay lui, hoàn toàn cũng không nhìn thấy bóng người Tống Thanh Thư.
Hoàng Dung trên mặt vô cùng khiếp sợ, tốc độ của hắn làm sao lại có thể nhanh như chớp giật như vậy?
Nghe được nhi nữ hỏi dò, Hoàng Dung ánh mắt khá là phức tạp chỉ trên đài:
-Hắn vẫn luôn ở trên đó, chỉ là bởi vì thân pháp quá nhanh, ngươi không nhìn thấy bóng người của hắn mà thôi.
Quách Phù sững sờ, vội vã càng thêm chuyên chú nhìn chằm chằm chung quanh người Dương Diệu Chân, dưới sự chỉ điểm của mẫu thân, cũng đã mơ hồ nhín thấy một bóng xám, có điều trong chớp mắt bóng xám lại nhìn không gặp, Quách Phù cảm thấy hoa mắt không khỏi ngơ ngác lẩn bẩm:
-Hắn đến tột cùng là người hay là quỷ?"
Hoàng Dung sắc mặt đột nhiên đỏ lên, trong lòng âm thầm mắng ” Đương nhiên là quỷ, chẳng những là quỷ mà còn là một tên sắc quỷ…”
Ở trong chính giữa trung tâm bão táp Dương Diệu Chân có cảm giác bị bức càng mãnh liệt hơn, nhãn lực của nàng đương nhiên cao hơn Quách Phù vạn lần, chỉ có điều cũng rất khó bắt lấy bóng người của Tống Thanh Thư, cuối cùng đơn giản nhắm hai mắt lại, ở tình huống như thế này, có nhìn hay không nhìn cũng không có gì khác nhau, chi bằng dùng tâm để cảm thụ chu vi chung quanh khí thế biến hóa của Tống Thanh Thư.
Nếu như Lê Hoa thương bình thường sử dụng uy lực vô cùng, bây giờ Dương Diệu Chân trong lòng tĩnh như nước, nhưng lúc này Lê Hoa thương mới xuất ra ra hoàn toàn toàn bộ uy lực của nó.
Từng đóa từng đóa hoa lê tỏa ra ra bảo hộ quanh thân của Dương Diệu Chân, mỗi một đóa hoa lê đều là do chân khí của nàng ngưng tụ mà thành, Tống Thanh Thư dù nhanh hơn nữa, muốn công kích nàng, thì phải đột phá những đóa hoa lê này.
Mà những đóa hoa lê Dương Diệu Chân xuất ra, đều là khí thế cùng bản thân nàng liên kết lại, cứ một đóa hoa lê bị đánh nát, thì lại một đóa hoa lê khác dời đến, chung quanh những đóa hoa lê đều có khí lưu dị thường. . .
Bởi vậy Tống Thanh Thư tốc độ tuy nhanh, từ tình huống những đóa hoa lê bị hắn phá nát, nàng dự đoán ra góc độ
chiêu quỹ tích chiêu thức của hắn tiến công, do đó Dương Diệu Chân tuy rằng không nhìn thấy đối phương, nhưng vẫn sừng sững giữa trường, phảng phất chiếc thuyền con xoay tròn bên trong bão táp của đại dương, nhìn qua như mạo hiểm, nhưng vẫn có thể chuyển nguy thành an.
Tất cả quần hùng giang hồ nhìn trên lôi đài thần trí đều hoa mắt trước một Dương Diệu Chân, thương pháp tinh diệu của nàng bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy, thương pháp đầy trời như hoa lê đè đánh lên lên Thạch Phá Thiên trước đó, không ngờ bây giờ nhanh như vậy thay đổi phong thuỷ luân chuyển, lúc này nàng lại đang vất vả phòng thủ…
Tống Thanh Thư biểu hiện ra khinh công thực sự vượt qua đa số nhận thức giữa những người ở đây..
Người của Hồng Hoa Hội hiển nhiên có nhiều lo lắng, chỉ có Vu Vạn Đình còn giữ được bình tĩnh, Văn Thái Lai lại không nhịn được, hỏi dò A Thanh đứng cách đó không xa:
-A Thanh cô nương, tiểu tặc họ Tống lúc này thân pháp nhanh như vậy, ngươi có biện pháp nào đối phó không vậy?
A Thanh đang gặm một quả táo, nghe được lời của Văn Thái Lai hỏi, hướng về giữa trường đầu liếc một cái, cười nói:
-Đơn giản, trên lôi đài sử dụng kiếm khí tràn ngập khắp nơi là được rồi..
A Thanh trả lời khiến cho những người chung quanh nghẹn lời, trừ nàng ra thì còn có ai khác có cái bản lãnh này? Có điều nàng nói biện pháp này không phải không có lý, tựa như ở khắp đều có ánh sáng mặt trời, làm cho toàn bộ lôi đài đều đầy rẫy kiếm khí, Tống Thanh Thư tốc độ dù nhanh thế nào đi nữa, cũng không có chỗ nào để mà tránh né.
Văn Thái Lai cùng với Vạn Đình liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương ý mừng, nghĩ thầm tiểu tử Tống Thanh Thư nếu gặp A Thanh mà dám dùng thân pháp như thế này để đối phó với A Thanh, quả thực là tự tìm đường chết.
Chính vào lúc này, trên đài hai người đã tách ra, nhìn Dương Diệu Chân thở dốc, Tống Thanh Thư khâm phục khen:
-Không ngờ cô nương lại nghĩ ra chiêu này để ứng phó tốc độ khinh công của tại hạ.
Tuy rằng những người khác coi hắn là chiếm thượng phong, nhưng chính hắn rõ ràng, vừa rồi hắn luân phiên công kích Dương Diệu Chân, cũng không có chiếm được tiện nghi gì cả.
-Đa tạ công tử khích lệ.
Dương Diệu Chân đắc ý, lần trước bị thiệt thòi trong tay của Tống Thanh Thư, nàng đã tốn không ít công phu nghiên cứu phương pháp ứng đối với đối phương, do đó lần này ứng phó mới thành thạo điêu luyện như vậy.
-Nhưng nếu cô nương cứ tiếp tục dùng phương cách như vậy thật sự là rất hao tổn chân khí, nếu tại hạ cứ tiếp tục đánh thì cô nương còn có thể kiên trì được bao lâu?
Tống Thanh Thư ánh mắt không tự chủ được lại nhìn tới trước ngực Dương Diệu Chân đang vì thở dốc nên hai hai bầu vú liên tục chập trùng lên xuống…
Chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Thư, Dương Diệu Chân không những không có ý tránh né, trái lại còn nhếch cao bộ ngực, để cho hai bầu vú càng thêm xông ra, một bộ hoàn toàn không thèm để ý đến đôi mắt hắn, giọng nói cũng đột nhiên trở nên kiều mị:
-Vậy thì công tử cứ nhẫn tâm dùng tốc độ khinh công bắt nạt nhân gia sao? Như vậy thì cho dù công tử thắng cũng là một cách thắng không vẻ vang gì, mà nhân gia cũng không có phục a..
Tống Thanh Thư lập tức cười nói,
-Vậy thì Tứ Nương Tử muốn làm sao đây?
Dương Diệu Chân con ngươi xoay một vòng, cầm lấy cây thương liền vẽ trên đất bốn dấu chân:
-Ầy, chúng ta đứng trong hai dấu chân này thi đấu, ai hai chân rời khỏi vết đánh dấu này thì coi như thua, thế nào?
-Thi đấu bằng cách thức như vậy sao?
Tống Thanh Thư cố ý chần chờ lên.
Dương Diệu Chân tiếp tục nói bổ sung:
-Như vậy thì mới có thể hạn chế được thân pháp khinh công của công tử, ta cũng không chiếm tiện nghi với công tử, nên cũng không cần dùng đến Lê Hoa Thương, công tử và ta chỉ so đấu quyền cước, thế nào được không?