Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Kiếm Tiên Và Kiếm Ma


trước sau

CHƯƠNG 487: KIẾM TIÊN VÀ KIẾM MA.

- Một chiêu này sơ hở trăm chỗ, con tùy tiện thì cũng có thể nghĩ ra mười mấy loại phương pháp phá giải.

Quách Phù khá là tự tin nói.

Hoàng Dung không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục hỏi:

-Vậy ngươi cảm thấy A Thanh cô nương có bao nhiêu loại phương pháp phá giải?

Trước đó A Thanh xuất chiêu đã khiến cho Quách Phù kinh động như gặp thiên nhân, nàng liền đáp:

-A Thanh cô nương phương pháp phá giải ít nhất cũng cũng có cả trăm cách.

Hoàng Dung thở dài:

-Phù nhi, con cảnh giới chưa đủ, không thể hiểu được cái đạo lý gọi toàn thân đều là kẽ hở thật ra nó mang ý nghĩa toàn thân đều kín kẽ không có chút sơ hở nào.. …

Hoàng Dung vốn là có tư chất luyện võ thuộc vạn người trong một, nhãn lực càng là cao minh, dù sao từ nhỏ đến lớn, bên cạnh nàng tất cả đều là cao thủ hàng đầu thiên hạ, bản thân nàng cũng có sở học là Đả Cẩu Bổng Pháp và Cửu Âm Chân Kinh, bởi vậy một chiêu trấn thủ tinh diệu này của Tống Thanh Thư này, nàng đúng là chỉ có thể nhìn ra một, hai phần mà thôi.

Lúc lâm địch nếu toàn thân đối phương đều là kẽ hở, ngươi tấn công sẽ có quá nhiều phương pháp để giải quyết nên sẽ do dự lựa chọn, mà cao thủ tranh chấp, chỉ cần một chút chần chừ là có thể phân ra thắng bại rồi.

Vì lẽ đó A Thanh thân hình mấy lần muốn động, nhưng chung quy vẫn chưa có ra tay, đương nhiên đây chỉ là Hoàng Dung chính tự mình lý giải, dù sao thì tu vi của nàng cũng có hạn, nếu so với tình huống thực tế vẫn còn chênh lệch không ít.

Theo trong mắt A Thanh, thanh mộc kiếm Tống Thanh Thư tựa như tiện tay hờ hững chỉ xuống đất, nhìn qua thì thật là không hợp với thiên đạo, nhưng lại ẩn giấu sát cơ, hậu chiêu có thể từ thế này xuất ra liên tục, không có một kẽ hở nào cả.

Có điều A Thanh tuy rằng nghi ngờ, nhưng vẫn vung lên cây thanh trúc hướng về trên người Tống Thanh Thư đâm tới.

Tống Thanh Thư kiếm gỗ liền đâm xiên lên vai trái A Thanh, thủ bên trong mang công, công bên trong có thủ, chính là một chiêu kiếm pháp bao gồm cả công lẫn thủ ác liệt.

Hoàng Dung vừa nhìn thấy, không nhịn được khẽ hô:

-Đúng là hảo kiếm pháp!

-Thật giống là rất tinh diệu..

Quách Phù tuy rằng võ công không cao, nhưng vẫn nhìn ra được một chiêu này biến hóa như thế nào.

- Kiếm pháp của hai người này, có thể vững vàng nằm trong ba vị trí đầu của thiên hạ giang hồ hiện nay, Phù nhi, Đại Vũ, Tiểu Vũ, các ngươi cố gắng quan sát, về sau sẽ có được ích lợi vô cùng.

-Vâng, sư nương..

Thấy Hoàng Dung nói trịnh trọng, Quách Phù cũng không dám tranh luận, còn Đại Vũ, Tiểu Vũ thì đương nhiên không dám cãi lại ý tứ của Hoàng Dung, tập trung tinh thần mà xem.

A Thanh vòng eo uốn một cái, cây thanh trúc hơi giương lên cao, liền khiến chiêu kiếm Tống Thanh Thư có cả công lẫn thủ thất bại, trái lại từ một góc độ khác hướng về Tống Thanh Thư đâm tới.

- A Thanh kiếm pháp quả thực cực cao, có thể nhẹ nhàng phá giải chiêu kiếm vừa rồi của Tống đại ca.

Chu Cửu nhìn ra, đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng lo lắng cho Tống Thanh Thư.

-Yên tâm, Thanh Thư nếu nói mình có thể thắng, thì hắn liền nhất định có thể chắc chắc thắng.

Chu Chỉ Nhược trong ánh mắt phóng ra một tia dị sắc.

Vấn đề liên quan với Tống Thanh Thư làm sao đánh thắng A Thanh, mấy nàng nữ đã trao đổi với nhau nhiều lần rồi, có điều kết luận cuối cùng ai cũng đềucho là Tống Thanh Thư phần thắng không lớn. Nhưng Tống Thanh Thư mỗi lần nói đến thì lúc nào cũng bảo hắn sẽ có thể thắng được, nên càng làm cho các nàng thêm hiếu kỳ, nhưng mỗi lần hỏi Tống Thanh Thư biện pháp là dùng cách nào thì hắn đều cười không nói, chết sống gì cũng không chịu tiết lộ.

Nhìn thấy chiêu kiếm này của A Thanh, Tống Thanh Thư cũng thầm khen, không đợi chiêu thức của nàng biến ảo, kiếm gỗ trong tay quay lại, lại hướng về phía vai phải A Thanh, vẫn là sử dụng chiêu trong mang công, công bên trong có thủ .

-Ồ?

A Thanh kinh ngạc, nàng nhìn thấy thế kiếm của hắn không có nửa phần kẽ hở, nếu mình tiếp tục đâm tới, cánh tay có thể bị đứt đoạn, liền cầm trong tay cây thanh trúc xoay ngang, thuận thế hướng về phía sau hậu vệ Tống Thanh Thư đâm tới, một chiêu biến ảo này làm cho mọi người bên dưới đều phái há hốc mồm kinh ngạc…

Tống Thanh Thư nói:

-Chiêu này cực diệu.

Lúc này thanh mộc kiếm lướt qua phải rút về.

Hai người ngươi một chiêu kiếm đến, ta một chiêu kiếm đi, chỉ một thoáng đã xuất ra hơn hai mươi chiêu, kiếm gỗ cùng thanh trúc từ lúc bắt đầu cho đến giờ cũng chưa từng có chạm vào,
càng làm cho giang hồ quần hào khiếp sợ là hai người bọn họ mỗi một lần biến chiêu, rất là thoải mái nhẹ nhàng, chiêu thức đối cùng chiêu thức cứ liên tiếp tự nhiên mà thành, rõ ràng đã tung ra hơn hai mươi kiếm chiêu theo phong cách khác biệt, nhưng toàn bộ quá trình giao thủ hai người bọn họ tựa như mới chỉ điểm qua một chiêu kiếm mà thôi, song phương làm như tự hiểu ngầm với nhau, chỉ dùng chiêu thức, chưa xuất ra nội lực ra so đấu.

Dưới lôi đài giang hồ quần hào trừng lớn mắt, những chiêu sau này phần lớn người đã hoa cả mắt, hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ, Hoàng Dung còn khá một chút, chỉ có điều đến khi nhìn thấy hơn ba mươi chiêu qua đi, cũng dần dần có chút lực bất tòng tâm, mỗi một chiêu nhìn qua, thì phải vất vả suy nghĩ vị trí tinh yếu trong đó, nghĩ đến một lúc, mới lĩnh hội được, nhưng lúc đó thì hai người đã phát ra hơn mười chiêu khác rồi, hơn mười chiêu về sau đến cùng xuất ra làm sao, thì nàng hoàn toàn tựa như không thấy.

Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình liếc mắt nhìn nhau kinh hãi, mới không gặp chẳng bao lâu, Thanh Thư tiểu tử này, kiếm thuật đã là tinh tuyệt như vậy, hơn nữa cô nương kia một thân kiếm thuật, thực sự là như tiên kiếm giáng thế, nếu có Trương Tam Phong đích thân tới đây, chỉ dựa vào kiếm pháp mà nói, cũng chưa chắc có thể thắng được hai người bọn họ đáng đấu trên lôi đài.

Lệnh Hồ Xung miệng cũng há thật to, hắn biết trận cuối cùng là Tống Thanh Thư cùng A Thanh so kiếm, là truyền nhân của Độc Cô Cửu Kiếm, bất luận như thế nào hắn cũng không thể bỏ qua trận đại chiến kinh thế này, do đó không để ý đến lời Nhậm Doanh Doanh khuyên can, cố nén thương thế trong người đi tới quan chiến.

-A Thanh cô nương kiếm pháp tựa như luyện từ tiên nhân, Tống huynh kiếm pháp lại tựa hồ dẫn theo ma tính, một kiếm tiên, một kiếm ma, thực sự là làm cho người khâm phục… khâm phục.

Chỉ riêng lấy kiếm pháp mà nói, dưới lôi đài quần hùng sợ rằng không ai so bằng được với Lệnh Hồ Xung, cũng bởi vì có trình độ kiếm pháp tinh thâm, hắn càng có thể cảm nhận được hai người kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân. Vừa mới bắt đầu hắn vẫn còn có lòng hiếu thắng, cảm thấy chỉ riêng lấy kiếm pháp mà nói, thì mình cũng không ở bên dưới hai người, chỉ có điều càng về sau khi thấy chiêu thức biến hóa đến, trên người hắn mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.

Độc Cô Cửu Kiếm tuy rằng được xưng tụng là phá hết kiếm pháp đối phương, nhưng nhất định là đối phương phải có xuất chiêu! Trên lôi đài hai người, từng chiêu từng thức cứ như linh dương móc sừng gầm gừ chứ không húc thẳng vào nhau, Lệnh Hồ Xung đến lúc sau mới tỉnh ngộ, hai người bọn họ rõ ràng đã đạt đến đến cảnh giới vô chiêu…..

Lệnh Hồ Xung còn nhớ lúc trước khi Phong thái sư thúc truyền cho mình Độc Cô Cửu Kiếm, thì hắn có hỏi một vấn đề, nếu như hai cao thủ dùng vô chiêu đối địch, thì chiêu thức kia nên làm sao phá được? Lúc đó Phong thái sư thúc rõ ràng cũng sững sờ, hiển nhiên là Phong thái sư thúc cũng không nghĩ tới cái vấn đề này.

Bây giờ Lệnh Hồ Xung cuối cùng cũng đã nhìn thấy hai cao thủ luận võ bằng kiếm pháp vô chiêu, đáng tiếc tuy rằng hai người dùng nhiều phương pháp đối chiêu, nhưng Lệnh Hồ Xung nhìn vào như rơi vào trong sương mù, đến cuối cùng Lệnh Hồ Xung mới cười khổ: “ Xem ra chỉ khi nào luyện đến cảnh giới vô chiêu, thì mới có thể nhìn thấy rõ một cách chân chính cách hóa giải vô chiêu của hai người bọn họ...”

Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh hắn thần sắc cũng phức tạp, một kiếm thuật nam nhân thông thần như vậy, lẽ ra phải là hạng người có một tâm tính quân tử mới đúng, tại sao luôn mấy lần hắn đối với mình lại có động tác khinh bạc như vậy chứ….

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện