CHƯƠNG 484: CÒN CHIÊU CUỐI CÙNG.
Một bên khác Dương Diệu Chân cũng một bộ dáng vẻ đăm chiêu, lúc trước tuy rằng cảm thấy Tống Thanh Thư võ công cao hơn mình, thế nhưng cao đến đâu cũng có giới hạn, vòng thi đấu vừa rồi bị bại bởi đối phương, Dương Diệu Chân cho là bởi vì đối phương dùng chiêu thức phòng ngự quá mức vô liêm sỉ, mình thân là nữ nhân cho nên mới chịu thiệt, do đó trong lòng vẫn là không phục.
Có điều bây giờ khi nhìn thấy hắn cùng A Thanh so đấu kiếm pháp, lại không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, hơn nữa kiếm chiêu huyền ảo tinh diệu, lấy tu vi của nàng mà vẫn có rất nhiều lúc đều xem không rõ, Dương Diệu Chân lúc này mới nhận ra được mình và đối phương chênh lệch sợ so với ý nghĩ của mình còn cao hơn nhiều.
Huyền Trừng đại sư cau mày nhìn trên đài hai người so kiếm, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Lão được xưng tụng là người đứng đầu trong Thiếu Lâm Tự trong suốt hai trăm năm qua, phóng ra nhìn thiên hạ, cũng chỉ có Trương Tam Phong, Vương Trùng Dương là một trong vài người mấy được lão để vào trong mắt.
Tống Thanh Thư tuy rằng mấy lần ở trong tay lão chiếm thượng phong, nhưng Huyền Trừng đại sư cho rằng đó là do đối phương quá giảo hoạt, nếu thật đánh một trận thẳng thắn, lão tự tin tuyệt đối có thể giết chết Tống Thanh Thư với võ công của mình.
Nhưng khi lão nhìn trên đài hai người dùng vũ khí tầm thường lại hóa thành kiếm pháp thần kỳ, thậm chí có chút ít kiếm chiêu ngay cả mình cũng nhìn không thấu thành tựu trong đó, Huyền Trừng mới thật là chấn kinh, Tống Thanh Thư tiểu tử thúi này thực lực tu vi tuyệt không hề kém chính mình.
Người của Hồng Hoa Hội mặt càng tái xanh, võ công A Thanh thì bọn họ rõ ràng nhất, ở trong lòng bọn họ A Thanh chính là kiếm tiên hạ phàm, vốn tưởng rằng Tống Thanh Thư đối đầu với nàng, chỉ có thể mang lấy thảm bại mà về, nào biết hắn lại có thể cùng với A Thanh bất phân thắng bại, tuyệt không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
-Thái Lai, ngươi cảm thấy đời này còn có hi vọng báo thù sao?
Vu Vạn Đình thở dài thăm thẳm một hơi.
Văn Thái Lai mặt tái nhợt, cả người căng thẳng, cuối cùng như mất hết ý chí, bất đắc dĩ lắc đầu..
Với Vạn Đình tiếp tục nói:
-Đại trượng phu lo gì không thê, Lạc Băng đã bị hắn thu vào trong phòng, ngươi vẫn là nên sớm một chút từ bỏ đi cho thỏa đáng.
Vừa nghĩ tới Lạc Băng thê tử kiều mị nằm ở dưới thân Tống Thanh Thư hầu hạ, Văn Thái Lai nghiến răng muốn cắn nát, có điều hiện tại hắn cũng thấy rõ ràng, đời này chắc là không có cách nào báo thù.
Thấy Văn Thái Lai không có mở miệng phản bác, Vu Vạn Đình gật đầu nói tiếp:
-Đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, lần đại hội này qua đi, nếu A Thanh thắng rồi, chuyện về sau tất cả dễ bàn tính, chúng ta có thể lợi dụng sức mạnh của Kim Xà Doanh từ từ tìm cách báo thù, dù võ công của hắn cao đến đâu, nhưng cũng chỉ là một người, chờ chúng ta nhất thống thiên hạ, đương nhiên có biện pháp để hắn muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể
-Nhưng nếu là A Thanh bị bại thì sao?
Văn Thái Lai cay đắng hỏi, lúc trước người của Hồng Hoa Hội từ trên xuống dưới tất cả không ai không nghĩ tới A Thanh sẽ bị bại với tay của Tống Thanh Thư, nhưng xem tình hình bây giờ, cục diện thắng bại cũng chỉ là ở tỉ lệ năm- năm.
-Nếu vậy thì chúng ta sẽ đến Tây Vực,
Vu Vạn Đình trong mắt lập loè tinh quang,
- Bây giờ Tây Vực, Mông Cổ, Minh Giáo đang hình thành thế ba chân vạc, ta cũng các Hồi tộc có giao tình không ít, nếu như có thể mượn sức mạnh Hồi tộc để nhất thống Tây Vực, như vậy thì chúng ta cũngn có thể Đông Sơn tái khởi.
-Được, đến thời điểm đó chúng ta sẽ đi đến Tây Vực!
Văn Thái Lai xiết chặt nắm đấm, cắn răng nói.
Hai người đối thoại nhỏ giọng, không có bị những người khác nghe được, sự chú ý của Viên Tử Y đều đang tập trung trên lôi đài, không nhịn được thân thiết hỏi:
-Ngoại công, A Thanh sẽ không thua chứ?
Thiên Trì Quái Hiệp Viên Sĩ Tiêu mặt nghiêm nghị:
-Không nghĩ tới kiếm thuật tiểu tử này lại cao minh như thế, có điều A Thanh vẫn chưa vận dụng đến Tiên Thiên kiếm khí, Tử Y ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.
-Um… A Thanh muội muội nhất định sẽ thắng.
Viên Tử Y giống như tự an ủi tiếp sức cho mình vậy..
Lúc này trên sân hai người đã xuất ra quá hơn trăm chiêu, cục diện đã khác với trước, bóng người Tống Thanh Thư dần dần tăng nhanh, trong mắt mọi người nhìn thấy tựa như là có đến năm, sáu Tống Thanh Thư cùng lúc đang thế dồn dập công kích theo vòng tròn lấy A Thanh làm trung tâm…
-Nguy rồi..
Chu Chỉ Nhược chợt hô khẽ, một bên Chu Cửu cũng một mặt ưu tư, không có phản bác cái lời của Chu Chỉ Nhược.
-Tống đại ca hiện tại không phải đại chiếm thượng phong sao, vì sao hai vị tỷ tỷ lại lo lắng như vậy?
Tằng Nhu kế đó không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Chu
Chỉ liếc nhìn Tằng Nhu, trong lòng phải thầm khen, quả nhiên Tằng Nhu là một tiểu mỹ nhân ôn nhu động lòng người, tuy rằng trong lòng nàng có chút khó chịu vì đối phương cũng sắp trở thành nữ nhân của Tống Thanh Thư, nhưng có Chu Cửu ở trước mắt, nàng cũng đành biểu hiện một tư thái ung dung rộng rãi, giải thích:
-Thanh Thư lúc vừa bắt đầu cùng A Thanh xuất chiêu đánh đều như nhau, bây giờ hắn phải dựa vào thân pháp quỷ dị của mình hổ trợ, thì mới có thể cùng đối phương chống đỡ, đã chứng minh kiếm pháp của hắn đã rơi vào thế hạ phong rồi. . "
Trên lôi đài lúc này A Thanh đang bị Tống Thanh Thư dồn dập công kích đắc thủ làm cho chân tay của nàng hơi bị loạn, đối phương trong nháy mắt đã thay đổi nhanh như chớp, trước đó một khắc hắn còn phía trước mặt, sau một khắc lại xuất hiện phía sau lưng mình, lúc mình xuất chiêu, thì đối phương lại đổi chếch lên phía trước, nếu A Thanh không có trình độ kiếm thuật thâm sâu không có lẽ đã bị trúng chiêu của Tống Thanh Thư rồi.
Dương Diệu Chân đang khẩn trương nhìn chằm chằm cục diện này, mình cùng Tống Thanh Thư mấy lần giao thủ, đều bị thân pháp quỷ dị này của hắn, làm cho chỉ dùng sức chống đỡ mà không có cơ hội phản kích, nàng bây giờ cấp thiết muốn biết, A Thanh sẽ dùng phương pháp nào để ứng phó….
-Hừ ..rõ ràng là đang so kiếm pháp ngươi nhưng lại giảo hoạt lợi dụng dùng thân pháp, vậy ta cũng phải vô lại với ngươi mới đúng a..
A Thanh cái miệng nhỏ cong lên nói, lập tức toàn bộ thân nàng như con thoi ở một chỗ xoay tròn cực nhanh, từng làn từng làn kiếm khí từ nơi trục xoay tròn của nàng tứ tán phóng ra.
Vừa rồi A Thanh bị Tống Thanh Thư vây khốn trong một chu vi cực nhỏ, trước sau không thể di chuyển vượt qua ba bước, chiêu này xuất ra, chung quanh thân nàng, năm, sáu bóng hình Tống Thanh Thư xuất chiêu làm khó nàng mờ dần rồi biến mất..
Tuy rằng Tống Thanh Thư cố gắng hết sức ứng phó kiếm khí trước mắt này, nhưng chu vi vòng vây càng lúc càng mở rộng ra, cuối cùng thì hắn không còn cách nào vậy chặt lại A Thanh như trước nữa, đành nhanh chóng nhún chân thoát ra khỏi ngoài mấy trượng.
- Kiếm khí phóng ra lan tỏa khắp nơi đúng là khắc tinh thân pháp này của ta.
Tống Thanh Thư cười khổ nói, đương nhiên điều này cũng bởi vì hoàn cảnh đặc thù chu vi của lôi đài mà thôi, nếu ở bên ngoài khu vực rộng rãi, cho dù Tống Thanh Thư không đánh lại, A Thanh cũng không có cách nào đuổi kịp hắn..
A Thanh không vội công kích, nàng khống chế kiếm khí chập chờn ở quanh thân mình, nhìn hắn cười dịu dàng:
-Tống công tử, ngươi nếu là không còn có chiêu thức nào khác, thì có thể là sẽ thua khi ta lại xuất chiêu đấy..
Lời nói A Thanh phảng phất ném một tảng đá nặng cân vào trong trong hồ, lôi kéo mọi người dưới đài sôi sùng sục.
-Cuối cùng cũng sắp phân ra thắng bại rồi sao?
Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu vô cùng lo lắng, trái tim bị căng thẳng như bóp nghẹn lại, bàn tay người này nắm chặt bàn tay người kia, vào lúc này cái gì đố kị tranh sủng đều toàn bộ bị quăng lên chín tầng mây, giờ khắc này các nàng chỉ có cùng chung ý nghĩ: “Lẽ nào tình lang của mình thật sự sẽ thất bại sao? ..”
Bất ngờ lại thấy Tống Thanh Thư mỉm cười cao giọng:
-A Thanh cô nương, kỳ thực ta cũng còn một chiêu cuối cùng để quyết định cùng cô nương …
-Ngươi còn…?
Nhìn kiếm khí quanh thân mình, A Thanh cũng sững sờ khi nghe hắn nói.
Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu lại liếc mắt nhìn nhau, chăm chú nhìn hắn mà trong lòng nghi hoặc, Tống Thanh Thư tuy rằng cũng có thể phát sinh ra kiếm khí vô hình, nhưng uy lực phóng ra kiếm khí còn kém rất xa kiếm khí của A Thanh, càng không nói đến A Thanh tựa như chỉ là hờ hững tiện tay vung ra thì khiếm khi đã phát ra đầy trời, căn bản thì Tống Thanh Thư không thể xuất ra được kiếm khí như vậy.