CHƯƠNG 529: TÂM MA TÁI HIỆN.
Tiêu Uyển Nhi trước mắt dù vẫn cảm thấy Tống Thanh Thư tham hoa háo sắc, nhưng không nghĩ tới hắn lại háo sắc tới mức độ này, bản thân nàng không chỉ là nữ nhân đã có trượng phu, mà còn là thuộc hạ cấp dưới của hắn, làm sao hắn lại đưa ra một vô sỉ yêu cầu như vậy chứ.
-Bổn tọa nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tống Thanh Thư đi thẳng tới trước mặt Tiêu Uyển Nhi, bàn tay nâng lên cái cằm của nàng,
-Mới vừa rồi còn nói son sắt, nhưng bây giờ ngay cả mệnh lệnh thứ nhất của bổn tọa đã không nghe, thế thì làm cho bổn tọa tin tưởng được phu nhân đây chứ?
Tiêu Uyển Nhi vô thức nghiêng mặt cắn răng nói:
-Loại yêu cầu này, thiếp thân làm sao nghe theo được chứ!
Thấy nàng gạt bỏ qua bàn tay của mình, Tống Thanh Thư cũng không để ý, chậm rãi hỏi:
-Phu nhân cảm thấy dung mạo mình so với Trường Bình công chúa, Nga Mi Chu chưởng môn thì thế nào?
-Thiếp thân là người thôn phụ sơn dã, làm sao dám cùng hai vị xinh đẹp tựa như tiên tử so sánh chứ.
Tiêu Uyển Nhi nhàn nhạt đáp.
-Xem ra phu nhân cũng tự mình hiểu lấy, vậy phu nhân nghĩ rằng bổn tọa ham muốn mỹ mạo của phu nhân sao?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.
Tiêu Uyển Nhi không khỏi ngẩn ngơ, đúng vậy, nữ nhân bên cạnh hắn người nào không phải là đẹp như thiên tiên, như thế nào lại coi trọng mình chỉ là một nữ nhân bình thường đã vậy còn có trượng phu chứ? Đâu có việc gì mà hắn phải phạm mạo hiểm để thân bại danh liệt..?
- Đại đầu lĩnh vì sao lại đưa ra yêu cầu như vậy. . . cái yêu cầu này…
Tiêu Uyển Nhi ngập ngừng, quả thực không thể nói ra cái câu ô uế đó ra khỏi miệng được..
-Chỉ là khảo thí lòng trung thành của phu nhân mà thôi, nếu như làm không được, thì làm sao bổn tọa chỉ là đơn giản tin tưởng phu nhân?
Tống Thanh Thư trong khoảng thời gian này uy vọng thực sự rất cao, trên thân người hắn bất tri bất giác kèm theo một uy thế ẩn hiện không rõ ràng, lúc này nghiêm mặt, khí tràng ép tới Tiêu Uyển Nhi thiếu chút nữa thì nàng không thở nổi.
- Phu Phụ thiếp thân dĩ nhiên đối với Đại đầu lĩnh trung thành và tận tâm, chỉ bất quá phương pháp kiểm nghiệm này. . .
Tiêu Uyển Nhi hai má hiện lên một tầng đỏ ửng, cũng không biết là phiền muộn hay xấu hổ,
-Thiếp Thân đã là người hữu phu chi phụ, làm sao có thể đem thân thể của mình ngoài phu quân để cho nam nhân khác nhìn thấy chứ…
-Hữu phu chi phụ sao?
Tống Thanh Thư nói tiếp,
-Nếu như La huynh đệ bất hạnh ở trên chiến trường xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy thì phu nhân có còn lo lắng về phương diện này không vậy?
-Ngươi…
Nghe hắn biểu lộ rỏ ràng ý uy hiếp, Tiêu Uyển Nhi nhất thời biến sắc.
-Đương nhiên, nếu phu nhân nghe lời, bổn tọa sẽ bảo chứng La huynh đệ an gối vô ưu, còn có thể bảo ngày sau con đường danh vọng thẳng tới mây xanh, kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng cũng không phải là không thể…
Tống Thanh Thư lúc này giọng nói bình bình, nhưng rơi vào trong tai Tiêu Uyển Nhi, lại làm cho huyết quản trong người của nàng thoáng cái như là đông cứng lại.
-Đại đầu lĩnh võ công cái thế, vốn hiện giờ là đại anh hùng đang được vạn nhân kính ngưỡng, vì sao lại mạo hiểm không sợ thân bại danh liệt để bắt nạt thiếp thân như vậy, chỉ là một nữ nhân có tư sắc bình thường như bao nữ nhân khác.
Tiêu Uyển Nhi lông mi buông xuống, không thấy rõ biểu hiện trên khuôn mặt như thế nào..
-Phu nhân thật sự là khiêm tốn, phu nhân mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại đoan trang tú lệ, làm thế nào lại so sánh với nữ nhân tư sắc thường thường, huống chi. . .
Tống Thanh Thư thu hồi dáng nụi cười, thay đổi lời nói,
-Nhưng mà nếu bổn tọa có bắt nạt phu nhân, thì làm gì mà lại mạo hiểm thân bại danh liệt chứ…
Tiêu Uyển Nhi sắc mặt trắng nhợt, lập tức trên mặt lộ ra một tia kiên cường:
-Đại đầu lĩnh đừng xemi thiếp thân là một nữ nhân mềm yếu bị bắt nạt mà không dám lộ ra cho bên ngoài biết được, nếu quả thật đã bị ô nhục, thiếp thân sẽ liều mạng không cần đến danh tiếng, cũng sẽ đem sự tình đêm nay truyền ra bên ngoài.
-Phu nhân nghĩ là bổn tọa sẽ cho phu nhân cơ hội này sao?
Tống Thanh Thư bĩu môi nói.
Chẳng lẽ hắn muốn sát nhân diệt khẩu?
Tiêu Uyển Nhi trong rơi lộp bộp, đột nhiên thân hình bạo khởi, cả người hướng về phía cửa sổ phóng ra ngoài, chỉ cần có thể chạy thoát ra khỏi gian phòng này, làm kinh động đến những người khác, hắn tất cũng không dám làm loạn.
Tiêu Uyển Nhi hồi nảy giờ hư tình giả ý, để cho Tống Thanh Thư giảm bớt cảnh giác, ra sức đánh cược một trận, võ công của nàng so với hắn tuy rằng không coi là cao, nhưng thủ thế đã lâu, dưới sự liều mạng, cú nhảy này quả nhiên là nhanh như thiểm điện.
Chỉ tiếc có người nhanh hơn cả chớp giật, nhìn thân ảnh nàng xông ra phía ngoài, Tống Thanh Thư cười lạnh, giơ tay lên hướng về hư không hút lại một cái, Tiêu
Uyển Nhi liền có cảm giác từ phía sau truyền đến một làn cự lực, thân thể không khống chế được, bị giật ngược quay trở lại.
-Phu nhân nghĩ rằng có năng lực từ dưới mí mắt bổn tọa đào tẩu, là đánh giá bổn tọa quá thấp đây.
Tống Thanh Thư đè xuống đầu vai của nàng, cười nhạt không ngớt.
-Đại đầu lĩnh thần công cái thế, thiếp thân bội phục…
Tiêu Uyển Nhi không có thói quen tiếp xúc thân thể mình với nam nhân khác, vô thức rụt đầu vai lại.
Tống Thanh Thư cũng không có cưỡng ép nàng, thuận thế liền thả bàn tay ly khai:
-Không cần tiếp tục khiêu chiến sự kiên trì của bổn tọa, bổn tọa sẽ cho phu nhân một cơ hội cuối cùng, đến tột cùng là tự cởi y phục hay là muốn bổn tọa động thủ.
-Thiếp Thân mặc dù không có đọc bao nhiêu sách, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, nếu là tài nghệ không bằng người, bị người bắt nạt thì phải đành chịu, há lại tự mình tiến cử cái chuyện giường chiếu …
Hiểu được đêm nay sợ rằng chạy trời không thoát khỏi nắng, Tiêu Uyển Nhi thần sắc đau khổ, nhưng từng chữ đều nói năng có khí phách, thái độ rất là cương liệt.
-Nghe theo ý tứ phu nhân nói, là để cho bổn tọa tới cởi?
Tống Thanh Thư vẻ mặt nghiền ngẫm.
Tiêu Uyển Nhi cúi đầu, từ tốn nói:
-Đại đầu lĩnh thần công cái thế, muốn cởi y phục của thiếp thân, thiếp thân có muốn chống lại cũng là hữu tâm vô lực.
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
-Phu nhân đừng có dùng ngữ khí này để làm bổn tọa lơ là, bổn tọa cho là nếu phu nhân có tâm tư cắn lưỡi tự sát, lấy võ công của bổn tọa, phu nhân nếu có muốn chết cũng khó.
Được hắn nhìn ra tâm tư, Tiêu Uyển Nhi sắc mặt trắng nhợt, lâm vào tuyệt cảnh như vậy, đến tột cùng thì phải làm sao đây? Sư huynh, Uyển nhi có lỗi với ngươi. . .
-Phu nhân cũng không cần quá mức lo sợ, bổn tọa từ trước đến giờ không có thói quen thô lỗ đối với nữ nhân, nếu không có thể để cho phu nhân chủ động cởi y phục xuống, đối với bổn tọa mà nói cũng không có gì thú vị, phu nhân nếu đã quyết ý như vậy, thì có thể rời đi.
Tống Thanh Thư nói làm cho Tiêu Uyển Nhi trong lòng dâng lên một chút hy vọng:
-Đại đầu lĩnh nói chuyện này là thật?"
-Phu nhân cũng đừng cao hứng quá sớm,
Chú ý tới nàng giữa hai hàng lông mày không giấu được vẻ mừng rỡ, Tống Thanh Thư cười nhạt,
-Trước hết hãy nghe bổn tọa nói xong, rồi hãy quyết định là cởi hay là đi.
Tiêu Uyển Nhi trên mặt lướt qua vẻ quật cường:
-Đại đầu lĩnh cũng đừng quá coi thường thiếp thân, vô luận cưỡng bức lợi dụng làm sao, cũng đừng mơ tưởng thiếp thân chủ động tự cởi. . . cởi y phục của mình.
-Điều đó cũng chưa nhất định.
Tống Thanh Thư mỉm cười, không nhanh không chậm nói,
- Đi qua trong cuộc đời này của phu nhân, có ba nam nhân tối trọng yếu, một người trong đó, dĩ nhiên chính là La Lập Như.
-Sư Huynh là phu quân, đương nhiên là trọng yếu,
Tiêu Uyển Nhi vẻ mặt bình tĩnh,
-Đại đầu lĩnh cũng không cần cầm sư huynh ra uy hiếp thiếp thân nữa, sư huynh tuyệt đối không phải là cái loại người nguyện ý dùng thân thể thê tử của mình để đánh đổi lấy tiền đồ, cũng không phải là cái loại này để tham sống sợ chết mà hi sinh thê tử của mình.
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn nàng:
-Phu nhân bề ngoài văn tĩnh uyển chuyển hàm xúc, không ngờ bên trong lại là kiên cường như vậy.
Thấy Tiêu Uyển Nhi trầm mặc không nói, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
-Xem ra ở trong lòng phu nhân, La huynh đệ cũng không phải trọng yếu đến mức đánh đổi tất cả như thế, được rồi chúng ta nói đến người khác.
Tiêu Uyển Nhi lông mi run rẩy, hiển nhiên cũng rất hiếu kỳ, Tống Thanh Thư còn có thể lấy nam nhân nào khác để uy hiếp mình đây?