CHƯƠNG 526: TỪNG LỚP TAN RÃ .
- Người nam nhân thứ hai chính là người chí thân của phu nhân.
Tống Thanh vừa dứt lời, Tiêu Uyển Nhi lập tức phản ứng kịp, tức giận đến da mặt trắng bệch:
-Đại đầu lĩnh định dùng đệ đệ để uy hiếp thiếp thân? Thua thiệt hắn trong khoảng thời gian này vẫn sùng bái Đại đầu lĩnh là một đại anh hùng, mỗi ngày ở bên tai thiếp thân nhắc tới có bao nhiêu lần…
Tiêu Công Lễ sau khi chết đi thì lưu lại một nữ nhi và một nhi tử, nữ nhi đương nhiên là Tiêu Uyển Nhi, còn nhi tử lúc đó cũng chỉ có bảy tám tuổi, những năm sau này hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình sâu đậm không phải bình thường.
- Phu nhân mặc dù chỉ là một nữ nhân, nhưng lại nhiều lần trải qua thiên hiểm vì lệnh tôn báo thù, thật sự làm người trong giang hồ kính ngưỡng là một hiếu nữ, phu nhân đối với chữ hiếu này chắc chắn là cực kỳ hiểu rõ, bổn tọa cũng muốn thỉnh giáo phu nhân một chút, còn như thế nào mới gọi là bất hiếu.
Tống Thanh giọng nói đột nhiên chuyển lạnh.
-Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại! ( Bất hiếu có ba điều lỗi - Không có con là lớn nhất…)
Tiêu Uyển Nhi đáp mà hàm răng khanh khách rung động, nàng giờ thì làm gì mà không rõ Tống Thanh dự định làm sao uy hiếp nàng.
-Nếu phu nhân bởi vì tư tâm, làm hại Tiêu gia tuyệt hậu, ngày sau phu nhân ngươi có còn mặt mũi nào gặp mặt Tiêu bang chủ phía dưới cửu tuyền.
Tống Thanh nhìn nàng dọa người.
-Nếu thiếp thân làm ra cái việc nhục nhã này, thì sau này cũng đồng dạng làm sao dám gặp mặt phụ thân phía dưới cửu tuyền..
Tiêu Uyển Nhi tuy rằng nói như vậy, bất quá trong nhãn thần đã bối rối.
-Xin hỏi phu nhân, như thế nào hiếu chi chung?
Tống Thanh không để cho nàng có chút nào cơ hội thở dốc, tiếp tục truy vấn hỏi.
-Dựng thân hành đạo,
dương danh sinh hậu thế,
lấy hiển phụ mẫu,
hiếu chi chung dã.
( Lập thân hành đạo,
nức tiếng đời sau
Cha mẹ vẻ vang,
tận cùng chữ hiếu. )
Tiêu Uyển Nhi vô thức đáp…
-Theo bổn tọa biết, tổ tiên của Tiêu gia từ xưa đến nay cũng không có xuất hiện một người nào có tiếng tăm, chỉ khi đến thời của lệnh tôn thì làm được thành người đứng đầu một bang phái, cũng xem như là một kỳ tài đứng đầu của Tiêu gia, chỉ tiếc là Kim Long bang trong giang hồ cũng chỉ là một bang phái bình thường như bao bang phái khác, giống như cá diếc sang sông, cho nên cuối cùng thì cũng chẳng thành tựu cái gì to lớn cả.
Tống Thanh tiếp tục nói:
-Chỉ cần phu nhân nguyện ý, bổn tọa có thể đề bạt lệnh đệ, nâng đỡ hắn kiến công lập nghiệp, quang diệu Tiêu gia, lưu truyền thiên cổ, liệt tổ liệt tông Tiêu gia trên trời có linh, còn tạ ơn phu nhân không kịp, há lại sẽ trách phu nhân?
Tiêu Uyển Nhi lúc này trong lòng đã một mảnh mờ mịt, rõ ràng trong suy nghĩ có chút không đúng, có chút lại không biết phản bác như thế nào, chỉ yếu ớt nói:
-Thiếp thân không biết….thiếp thân không biết. . .
-Đừng nói Tiêu gia, ngay cả La gia cũng có thể lưu danh, liệt tổ liệt tông La gia nếu trên trời có linh, nói không chừng còn khuyên phu nhân vị nhi tức ( con dâu ) này sớm một chút đi theo bổn tọa đây này.
Tống Thanh Thư cuồng loạn nở nụ cười.
-Đừng nói nữa…
Tiêu Uyển Nhi nắm tay thật chặc thành quyền, trong lòng đang rỉ máu.
-Phu nhân không muốn nghe nữa, nói cho cùng bất quá chỉ là lo lắng danh tiết bị hư hỏng, không còn mặt mũi nhìn người trong thiên hạ, thế nhưng phu nhân có nghĩ tới điều này không…
Tống Thanh bàn tay lau nhè nhẹ giọt lệ trên gương mặt thanh tú của Tiêu Uyển Nhi, thân thể nàng run lên, cũng không có né tránh,
-Chuyện hôm nay, chỉ có phu nhân biết, bổn tọa biết, phu nhân không nói,bổn tọa cũng không nói, thì còn có ai biết được phu nhân đã từng làm qua cái gì chứ?
-Trời biết đất biết, tự ta cũng biết!
Tiêu Uyển Nhi nhịn không được tức giận.
Tống Thanh hừ một tiếng, khinh thường cười nói:
-Phu nhân chưa đủ khả năng đâu, vì chưa thấy qua thủ đoạn đổi trắng thay đen, phu nhân chẳng lẽ cho rằng hôm nay chuyện gì cũng không phát sinh, thì phu nhân có thể bảo trì được sự thanh bạch của phu nhân sao?
-Ngươi có ý tứ gì?
Lo lắng , Tiêu Uyển Nhi cũng chẳng quản đến việc gọi hắn là Đại đầu lĩnh nữa.
Tống Thanh nụ cười càng đậm, nhìn trước mắt nữ nhân giống như một con con mồi trong lồng:
-Phu nhân có tin hay không loại tình huống này sẽ phát sinh: Nếu đêm nay ở cùng với bổn tọa, ở trong mắt tất cả mọi người, thì phu nhân vẫn là một hiền thê lương mẫu băng thanh ngọc khiết, còn như đêm nay phí hết tâm tư duy trì thuần khiết của mình, thì ở trong mắt tất cả mọi người, ngược lại sẽ trở trở thành một thông đồng với hán tử, là một nữ nhân phóng đãng chẳng biết liêm sỉ, sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ…..
-Ta cũng không tin ngươi có thể một tay che trời…
Tiêu Uyển Nhi tức giận cả người run, đột
nhiên ý thức được cái gì, trong mắt sáng ngời,
-Cho dù là tất cả mọi người hiểu lầm, thì La sư huynh cũng sẽ tin ta, chỉ cần hắn tin tưởng ta, thì ta sẽ không có gì phải sợ.
-Nếu như La huynh đệ là người đầu tiên không tin phu nhân thì sao?
Tống Thanh nghiền ngẩm nhìn nàng.
-Sẽ không…..!
Tiêu Uyển Nhi đưa ngón tay ra, lau những giọt nước mắt chảy xuống trên dung nhan, cố trấn định nói,
-La sư huynh là người hiểu rõ ta nhất, đối với ta vẫn là tốt nhất, hắn không thể nào tin tưởng mấy lời đồn đại nhảm nhí này.
-Kim Xà Doanh lưu truyền phu phụ hai người tương kính như tân, bổn tọa cũng tin rằng với lời đồn như vậy, thì La huynh đệ đích xác cũng sẽ không tin tưởng,
Tống Thanh đột nhiên lộ ra sắc mặt tà dị, rơi vào ở trong mắt Tiêu Uyển Nhi, lại khiến cho nàng một lòng lo sợ,
-Nhưng nếu phu nhân thông đồng với hán tử là Viên Thừa Chí thì sao đây?
-Viên đại ca?
Tiêu Uyển Nhi thần sắc ngẩn ngơ, nghĩ đến ngày trước đã từng cùng với Viên đại ca cùng một chỗ trên giường kiều diễm, trong mắt liền hiện lên một tia nhu tình ngượng ngùng, bất quá rất nhanh nhớ tới hai người ngày nay đã là trời đất ưỡng cách, trong lòng đau xót.
Năm xưa chuyện Tiêu Uyển Nhi yêu say đắm Viên Thừa Chí không ít người biết, La Lập Như cũng hiểu rõ ràng nàng là vì không muốn cho Viên Thừa Chí gặp khó, nên mới ủy thân gả cho hắn, sau này La Lập Như tuy rằng chưa từng nói qua cái gì, nhưng Tiêu Uyển Nhi vẫn cảm nhận thấy được trong lòng hắn có một cây gai chưa từng mất đi...
Nhưng nếu muốn quả thật lời truyền ra giữa nàng và Viên Thừa Chí. . . thông đồng, La sư huynh sợ rằng đúng là sẽ tin là có đấy. . .
Tiêu Uyển Nhi sắc mặt trắng nhợt, lạnh nhạt nói:
-Đại đầu lĩnh cũng đừng quên, Viên đại ca đã tạ thế.
-Đã tạ thế thì có ảnh hưởng gì chứ?
Tống Thanh cười nói,
-Phu nhân có từng nghe nói qua trên thế gian này có thuật dịch dung, chỉ cần đến lúc đó bổn tọa sẽ dịch dung hóa thành bộ dạng Viên Thừa Chí, sau đó sắp đặt để cho La huynh đệ tình cờ gặp phu nhân gặp mặt lại với Viên Thừa Chí, phu nhân nói hắn đến lúc đó là tin phu nhân bị bắt nạt hay là tự nguyện đây chứ?
-Đừng nói nữa…
Tiêu Uyển Nhi bịt lỗ tai lại, khóc lên, nàng nghĩ đến cục diện lúc đó đáng sợ đến chừng nào, cả người không ngừng run run.
Nhìn trước mắt thiếu phụ lê hoa đái vũ, Tống Thanh biết mình đã công phá thành công sự phòng ngự trong trái tim của nàng, liền quăng ra tối hậu thư cuối cùng:
-Còn nếu muốn cùng bổn tọa âm thầm lén lút gặp nhau, không bị bất luận kẻ nào phát hiện, hay là để cho phu quân của phu nhân chính mắt thấy phu nhân nằm dưới thân của người nam nhân khác với bộ dạng vui dướng, bị người trong thiên hạ thóa mạ, thì phu nhân tự chọn đi.
-Ta không thể không chọn được sao?
Tiêu Uyển Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn kiên định như trước, chỉ còn lại có vô tận mờ mịt hoảng sợ.
-Không được…
Tống Thanh dứt khoát cự tuyệt nói.
-Ta. . . cởi.
Nói xong hai chữ này, Tiêu Uyển Nhi cảm giác lực khí toàn thân thoáng cái bị rút hết, nhún vai ríu rít khóc lên.
Một lúc qua đi, Tiêu Uyển Nhi ngẩng đầu lên, tựa như nhận mệnh nói rằng:
-Hi vọng ngươi nhớ kỹ cam kết của ngươi, lới hứa Tiêu gia, La gia nhất thế vinh quang.
-Nếu phu nhân ngay từ đầu liền đáp ứng, thì bổn tọa đương nhiên là đáp ứng những thứ lời hứa này. Chỉ là bất quá bây giờ đã muộn! Bổn tọa chỉ đáp ứng với phu nhân, là không cho phu quân của phu nhân biết đã xảy ra chuyện gì, bảo trì hình tượng phu nhân ở trong lòng hắn vẫn là một hiền thê lương mẫu.
Tống Thanh lành lạnh nói.
-Ngươi đúng là ác ma!
Tiêu Uyển Nhi lại ríu rít khóc lên.