“Anh cũng không nghĩ thử xem, nếu không có chị Hà và anh Thần Quang, với điều kiện của anh thì dù có cố gắng nửa đời, e rằng cũng không thể đến những nơi thế này hưởng thụ một lần.
Anh không biết cảm ơn thì thôi, lại còn đánh anh ấy, anh có còn lương tâm hay không?”.
Lí Tinh Tinh quở trách Diệp Thiên, tuy Sở Thần Quang cảm thấy uất ức nhưng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Tốt xấu gì tất cả mọi người cũng đứng về phía cậu ta, ngay cả cố Giai Lệ cũng không nói giúp Diệp Thiên.
Điều khiến cậu ta cảm thấy kì quái là Tiếu Văn Nguyệt chỉ đưa chiếc khăn lông cho cậu ta, sau đó liếc nhìn
Diệp Thiên đầy sâu xa, không có chút bất mãn nào, thậm chí còn không nói một lời, chẳng hề trách cứ Diệp Thiên nửa câu.
Nhìn thấy phản ứng của Tiếu Văn Nguyệt, trong lòng cậu ta trở nên nặng nề, lửa giận dâng lên càng cao.
Đối mặt với câu hỏi của Lí Tinh Tinh, Diệp Thiên tỏ ra thờ ơ, không quan tâm.
“Lí Tinh Tinh, cô đừng tự đề cao mình quá, cũng đừng khoe khoang sự ngu dốt của mình!”.
“Diệp Thiên tôi làm gì không ai đủ tư cách chỉ tay năm ngón, cô càng không xứng!”.
Diệp Thiên chỉ vào mình, nói tiếp: “Thứ mà Diệp Thiên tôi muốn tôi sẽ tự mình lấy, chỉ dựa vào hai tay của bản thân, cần gì người khác cho tôi?”.
“Trước kia tôi không quan tâm cô móc mỉa, khiêu khích thế nào là vì nể
cô là bạn của Giai Lệ, không muốn chấp nhặt với đứa con gái ngu ngốc như cô.
Nhưng hình như tôi càng nhường thì lại càng khiến cô kiêu căng hơn, để cô được nước lấn tới!”.
“ĐƯỢc, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, sau này ở trước mặt tôi, tốt nhất cô nên im miệng lại, đừng để tôi nghe thấy giọng cô.
Còn đến trước mặt tôi hô hào, khoa tay múa chân thì tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!”.
Nghe cách nói không thân thiện của Diệp Thiên, Lí Tinh Tinh sững sờ.
Ngày trước cô ta châm chọc chê giễu Diệp Thiên, Diệp Thiên đều không màng quan tâm, cô ta cho rằng Diệp Thiên không dám có bất mãn nào với cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta mới biết, Diệp Thiên thật sự đối đãi với cô ta bằng thái độ như đối đãi với đám côn đồ kia, đáng sợ biết bao.
“Anh Diệp Thiên,