“Lần này, nó lại đi dây vào một nhân vật mà nhà họ Phùng ta căn bản không xứng để làm địch thủ với người ta.
Trên dưới nhà họ Phùng chúng ta đều không có cách nào đối kháng được với cậu ta!”
ông ta vỗ vỗ vai Phùng Vĩ, Phùng Vĩ lúc này mới hoàn hồn, chỉ nghe thấy Phùng Viễn Chinh nói tiếp: “Phùng vr, ngày mai con hãy đi tới Lư Thành ở tỉnh Xuyên một chuyến, làm theo lời cậu Diệp nói, làm tốt từng chuyện một rồi tự mình đến nhà xin lỗi cậu Diệp!”
Phùng Vĩ khẽ mở môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, phong thái vinh quang ngày nào đã hoàn toàn biến mất.
Phùng Thụy Hân, cô tiểu thư nhà họ Phùng với khuôn mặt xinh đẹp mê hồn lại có sức hút mãnh liệt, cô ta thực sự rất muốn biết Diệp Thiên rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ gì mà đứng đầu danh sách bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.
Cô ta vô cùng muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người vô địch xếp hạng số một tự mình ra tay giao chiến với người khác.
Chí tôn võ thuật Lí Tam Tư nhìn vẻ mặt thất thần của đám người nhà họ Phùng mà chỉ có thể cười bất lực, nếu họ Phùng không làm theo lời Diệp Thiên thì thứ chờ đợi nhà họ Phùng chắc chắn sẽ là sự diệt vong.
Vì dù sao người đó là Đế Vương Bất Bại – Diệp Lăng Thiên!
“Thiên à, cháu…thực sự là cậu Diệp sao?”
Trong khoang hạng thương gia của chuyến bay đến Lư Thành, Hà Tuệ Mẫn vẫn không ngăn được vẻ kinh ngạc trên mặt, bà ấy hỏi Diệp Thiên, Tiếu Lâm ở bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt do dự, trông vô cùng ngoạn mục.
Tiếu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh Diệp Thiên, giống như một cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn, hình tượng của nữ thần cao ngạo lạnh lùng lập tức tan rã, đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Nghe thấy Hà Tuệ Mẫn hỏi như vậy, Diệp Thiên ngồi dậy, mỉm cười gật đều.
“Cô Hà, cháu xin lỗi vì đã giấu cô lâu như vậy, cậu Diệp đích thực là cháu”.
Tiếu Lâm nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng