Nhân vật như vậy mà ông ta lại từng yêu cầu con gái không được lựa chọn mà phải tránh xa, bây giờ nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình ngu ngốc đến cực độ.
Còn Hà Tuệ Mẫn cũng đâu phải không có suy nghĩ như vậy?
Khi bà ấy biết Tiếu Văn Nguyệt thích Diệp Thiên, bà đã luôn giữ thái độ phản đối, còn lấy ví dụ cả sự tàn khốc thực tế cho Tiếu Văn Nguyệt, để cô ta lựa chọn Sở Thần Quang.
Nhưng bây giờ, thân phận Diệp Thiên đã lộ ra, khiến bà ấy cảm thấy nóng cả mặt.
“Thiên à, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp cô chú!”
Ngàn vạn lời nói cuối cùng hội tụ thành một lời cảm ơn, Hà Tuệ Mẫn đứng dậy định cúi người về phía Diệp Thiên.
Chính vào lúc Hà Tuệ Mẫn muốn cúi người, một lực lượng vô hình đột nhiên đỡ lấy cơ thể bà, khiến bà ấy không thể cúi đầu được.
Đang lúc hoảng sợ thì thấy ngón tay Diệp Thiên ấn nhẹ, hai vai bà ấy dường như có lòng bàn tay vô hình đè xuống, đẩy bà trở lại chỗ ngồi.
“Cô Hà, cô như thế này là muốn làm gì vậy?”
Diệp Thiên khẽ xua tay: “Cô là cô Hà của cháu, vào lúc cháu khó khăn nhất, cô đã cho cháu một khoản tiền.Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng nó chính là cọng cỏ cứu mạng đã giúp cháu đi qua thời kỳ mấy tháng khó khăn”.
“Ân tình của cô đối với cháu không phải là điều mà bất cứ thứ gì có thể đong đếm được, trong nhà cô xảy ra biến cố, làm sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”
“Cháu đã mua lại biệt thự của nhà họ Tiếu, mọi người trở về có thế vào ở được rồi.
Nhà họ Phùng cũng sẽ trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú, sau này sự phát triển của Tập đoàn Thiên Lâm sẽ thuận buồm xuôi gió!”
“Nếu lại xảy ra chuyện như thế này, cô chú có thể trực tiếp liên hệ với cháu.
Nếu như cháu không có ở đó, cô chú có thế tìm Ngô Quảng Phú.
Chỉ cần là người thuộc Tập đoàn Lăng Thiên, bất kể là ai cũng đều dốc hết sức lực giúp đỡ cô chú!”
Tiếu Lâm cảm thấy xấu hổ, Hà Tuệ Mẫn cũng cảm thấy khó xử.
Giờ bà ấy đối với Diệp Thiên, ngoài việc coi Diệp Thiên như con trai ruột của mình ra