Cảnh tượng này ngay lập tức khiến đám người Tiêu Chí Lâm, Tiêu Tường, Vương Hạo Hiên choáng váng.
Tất cả những người hâm mộ đua xe tốc độ trên khán đài cũng phải sửng sốt, vẻ mặt đầy khó tin.
Ai quen với Blog Senna đều biết đây là người kiêu căng ngạo mạn đến như thế nào.
Có thể nói đó là người đã đạt đến mức độ xem thường tất cả, không coi ai ra gì.
Khi anh ta đọ sức với người khác, ngoài những đối thủ ngang tài ngang sức với mình ra, những người khác muốn bắt tay với anh ta cũng đều bị anh ta xem như không nhìn thấy.
Vừa rồi, Tiêu Chí Lâm đã giới thiệu Tiêu Tường và Cố Giai Lệ với anh ta, thái độ thờ ơ của Blog Senna đã cho thấy sự kiêu ngạo đó.
Nhưng ngay lúc này, Blog Senna lại vô cùng nhiệt tình với một thiếu niên ăn mặc bình thường, giống như một người bạn cũ nhiều năm, thử hỏi những người có mặt ai mà không kinh ngạc kia chứ?
Đôi mắt Tiêu Tường hơi nhấp nháy, cô ta cảm thấy không thể tin được, ngay cả Tiêu Chí Lâm, đệ tử ruột của anh ta cũng chỉ có thể nhận được vài câu ngắn gọn từ Blog Senna, thậm chí nhiều lần Blog Senna còn không thèm đoái hoài đến người học trò này.
Nhưng Diệp Thiên, người mà cô ta rất xem thường lại có thể khiến Blog Senna chủ động tiến đến chào hỏi, mà còn có vẻ vô cùng thân mật.
Cô ta quả thực cảm thấy không thể tin nổi.
Bản thân Tiêu Chí Lâm cũng ngẩn ra tại chỗ, mặt đớ ra.
Cậu ta vốn định tìm cơ hội đưa Diệp Thiên lên xe sau đó hạ nhục Diệp Thiên trên đường đua một phen.
Ai ngờ rằng bây giờ sư phụ đua xe của mình, người được coi là vua xe Châu Âu trong giới đua xe quốc tế lại có thái độ hữu hảo với Diệp Thiên như thế?
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn thấy cảnh này cũng cảm khẽ liếc mắt nhìn.
Họ không ngờ Diệp Thiên không chỉ là người nắm giữ Tập đoàn Lăng Thiên, võ thuật cao cường, mà còn quen biết cả vua xe nức tiếng quốc tế.
Diệp Thiên đang dựa vào hàng rào, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Blog Senna.
“Senna, đúng là đã lâu không gặp!”
Cậu tiến lên phía trước vài bước và trao một cái ôm tượng trưng cho Blog Senna.
Blog Senna rõ ràng vô cùng vui mừng, vẻ mặt anh ta đầy thích thú: “Thiên à, cậu có biết tôi đã tìm cậu bao lâu rồi không?”
“Kể từ hôm đó, không có giờ phút nào là tôi không tìm cậu.
Chỉ tiếc là mãi mà không tìm thấy.
Hơn hai năm nay, tôi vẫn luôn trau dồi kỹ năng lái xe của mình trên các đường đua quốc tế lớn để có thể đọ sức với cậu lần nữa!”
Diệp Thiên cười nhạt, thản nhiên đáp: “Anh là vua xe