Diệp Thiên nâng tay phải lên, năm ngón tay khép lại.
Một dòng khí màu lam nhạt chậm rãi bay lo lửng, dòng nước dưới chân lấy cậu làm trung tâm lan ra bên ngoài, dường như noi cậu đang đứng tự tạo thành một không gian riêng.
“Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự quyết định đối đầu với viện trọng tài chúng tôi sao?”.
VVhite nheo mắt lại, từ giọng điệu của trưởng trọng tài, ông ta nghe ra được bên trên xem trọng Diệp Thiên như thế nào, bọn họ rất muốn chiêu mộ cậu.
Nhưng một khi Diệp Thiên từ chối lời mời của viện trọng tài, bọn họ buộc phải giết chết Diệp Thiên.
Điều này trái ngược với ý muốn ban đầu của viện trọng tài.
“Người của viện trọng tài đều nhiều lời thế à?”.
“Nếu các ông đã không muốn ra tay, vậy để tôi bắt đầul”.
Trên mặt Diệp Thiên thoáng
hiện vẻ mất kiên nhẫn, sau đó bước lên trước một bước.
Mặt nước dưới chân cậu nổ ầm, một đợt sóng trắng dâng lên, giống như rồng trắng trong hồ xông thẳng về phía White.
“Hả?”.
Mọi người đều không ngờ Diệp Thiên sẽ ra tay trước.
White nhìn chăm chú, cũng giậm một chân xuống, ngay trước mặt xuất hiện một cột nước vọt lên, đâm thẳng vào con sóng trắng.
“Ầm!”.
Cả mặt hồ rung chuyển, sóng nước cuộn trào, vò số bọt
nước bắn lên tung tóe.
VVhite lập tức run rẩy cả người, một luồng lực khống lồ truyền từ dưới chân ông ta tới, đẩy ông ta về sau mấy trượng.
Mỗi một bước chân đặt xuống, mặt nước dưới chân ông ta đều nổ ra làn sóng khí.
Sắc mặt White tức khắc thay đổi, chuyến sang tái xanh, trong mắt đã có sát ý lóe lên.
“Diệp Lăng Thiên, cậu làm vậy là