Chỉ nghe thấy tiếng động to rõ vang lên, giống như có thanh kiếm dài chém ra một luồng sáng trắng từ trong bóng tối.
Hai bức tường nước bị xẻ ra từ bên trong, đứt thành bốn mảnh, vô số bọt nước rơi xuống.
Thấy Diệp Thiên phá tan đòn tấn còng của mình, White nghiêm mặt lại, nhưng ông ta không hề sợ hãi.
Bởi vì một cây roi lửa đã lướt sát qua bên cạnh ông ta, tiến thẳng tới bụng Diệp Thiên.
Đây là vũ khí của ma nữ
Hỏa Mị Evelyn, bà ta kết hợp nội lực thuộc tính hỏa của bản thân có thể khiến cây roi làm từ chất liệu đặc biệt này bốc lửa, sức tấn còng tăng vọt.
“Soạt!”.
Roi lửa như một cây thương thép quét thẳng tới, băng qua khoảng cách mấy mét, sắp sửa đâm vào bụng dưới của Diệp Thiên.
Diệp Thiên không vội, vào thời khắc cây roi chỉ còn cách vài milimet, cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, né người sang bên.
Roi dài lướt sát qua bụng dưới của cậu, tóe lên những đốm lửa.
“Xoẹt!”.
Vừa tránh khỏi roi dài, một ánh sáng đỏ máu đã giáng xuống, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, chính là Fast.
Ông ta cầm Huyết Đao trong tay, ánh đao chớp lóe.
Đao còn chưa xuống tới, đao khí vò tận đã chia tách mặt hồ làm hai.
Diệp Thiên ở ngay bên dưới, quần áo bay phần phật, đầu tóc rối bù, giống như không chống đỡ nổi sự tập kích của đao khí.
Huyết Đao đã bổ xuống cách đỉnh đầu Diệp Thiên nửa thước, lúc đó, cậu mới chậm rãi
đưa tay lên.
Động tác của cậu tròng như vò cùng chậm rãi, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, tốc độ trong chớp mắt này của cậu còn nhanh hơn cả Fast.
Năm ngón tay cậu cong lại thành trảo, tóm về phía Huyết Đao, thế mà cậu lại định dùng tay không đỡ đao của Fast.
“Keng!”.
Trong nháy mắt, cậu