Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, giữa hai mắt lóe lên một tia sáng, trời không gió nhưng quần áo cậu lay động, mặt nước dưới chân lập tức chìm xuống, khí tức cuồng bạo dâng trào, không gian giữa lòng bàn chân và mặt nước đã được nén thành trạng thái chân không.
Cậu giơ một tay lên, tám cột nước phía trước tung lên trời, có tác dụng tương tự như sức mạnh lay động trời đất của Chiến Thần giấu mặt lúc nãy, nhưng rõ ràng là tự nhiên và mượt mà hơn so với Chiến Thần giấu mặt.
Chiến thần giấu mặt đứng trên bầu trời, Diệp Thiên chỉ cần một đấm đã làm tiêu tán bàn tay màu đỏ của ông ta, điều này khiến ông ta thất kinh.
Lúc này ông ta nhìn thấy Diệp Thiên có thể điều khiển dòng nước chỉ bằng một tay, ông ta càng cảm thấy kinh hãi.
“Cậu ta cũng đã bước vào cảnh giới siêu phàm?”
Đôi mắt ông ta mở to không thể tin được.
“Cảnh giới siêu phàm?”, Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Còn chưa đâu!”
Câu tiếp theo mới là bước ngoặt của cuộc trò chuyện.
“Nhưng giết ông thì như vậy là đủ rồi!”
Cơ thể Diệp Thiên lúc này dường như không có bất kỳ sự biến đổi nào, trong mắt chỉ có một chút ánh sáng màu vàng nhảy múa, nhưng bàn chân cậu đột nhiên giậm mạnh, một vết chân to lớn sâu nửa tấc lập tức hiện lên trên mặt hồ.
Cậu cũng bay vọt lên không trung, trong không khí có tiếng rít dữ dội, giống như một chiếc máy bay phản lực bay qua bầu trời.
Trong phút chốc, da thịt phá vỡ tốc độ âm thanh!
Âm thanh truyền đi nhanh đến mức nào, nhưng Diệp Thiên đã đột phá tốc độ âm thanh với thân thể bằng xương bằng thịt của mình.
Gần như trong khoảnh khắc cậu đã ở trước mặt Chiến thần giấu mặt.
Chiến thần giấu mặt thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm đã nhắm về phía ông ta.
“Bùm!”
Thậm chí ông ta còn không có thời gian để chống đỡ, Diệp Thiên đã đấm thẳng vào ngực ông ta không lệch chút nào.
“Phụt!”
Máu phun ra từ miệng Chiến thần giấu mặt, ông ta bị Diệp Thiên đấm cho ngã xuống, cơ thể đập mạnh xuống hồ, tạo thành