Một sát thủ danh tiếng lẫy lừng, một trong mười hai Địa Sát lại ngã xuống lặng lẽ như vậy.
“Tú Hoa Châm” ra tay lặng lẽ, Diệp Thiên dùng kim bạc giết ngược lại hắn càng không để lại dấu vết gì, trong hội trường không có bất cứ ai phát hiện ra.
Kỷ Nhược Tuyết vẫn đang nói cười với Tiếu Văn Nguyệt, còn Ngô Quảng Phú đã bắt đầu chủ trì buổi đấu giá tối nay.
“Tiểu Tuyết, người vừa rồi cô nhắc tới trên sân khấu, cô nói anh ấy đã cứu vớt thế giới của cô, cô có thể kể cho tôi nghe chuyện giữa hai người không? Tôi thật sự rất muốn biết”.
Hai cô gái nói chuyện rất hợp nhau, Tiếu Văn Nguyệt đã thay đổi xưng hô với Kỷ Nhược Tuyết.
“Anh ấy à?”.
Ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết trở nên xa xăm, cô ấy trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
“Anh ấy à, thật ra là một người rất lạnh lùng, bề ngoài trông hờ hững với mọi thứ, thậm chí lúc tôi gặp anh ấy, anh ấy luôn giữ thái độ không thèm đếm xỉa, chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với tôi”.
“Nhưng bất kể tôi gặp phải rắc rối gì, anh ấy đều có cách giải quyết, thậm chí còn cõng tôi đi bộ trong rừng cây, nhiều lần bảo vệ tôi khi gặp phải thú dữ, thậm chí còn chữa lành mắt cho tôi”.
“Với tôi mà nói, anh ấy chính là vị thần của tôi, là anh ấy đã cứu vớt cuộc sống của tôi, để hôm nay tôi có thể có năng lực hoàn thành giấc mơ của mình”.
Kỷ Nhược Tuyết nhỏ giọng kể, trong mắt hiện lên ý cười hạnh phúc.
Thời gian một tháng ngắn ngủi đó là thời gian mà cô ấy vui vẻ nhất, trân trọng nhất trong hai mươi năm qua.
Tiếu Văn Nguyệt lặng lẽ liếc nhìn Diệp Thiên, lại hỏi tiếp: “Cô nói cô chưa từng gặp anh ấy, vậy… ngay cả tên của anh ấy, cô cũng không biết sao?”.
Trên mặt Kỷ Nhược Tuyết thoáng qua vẻ buồn bã vô cùng, thất vọng lắc đầu.
“Không biết, người đó không chịu nói tên cho tôi biết, ngay cả chị và bố tôi cũng không biết”.
“Nhưng cho dù anh ấy tên gì, dù anh ấy đẹp hay xấu, tôi cũng đã chọn trúng anh ấy rồi”.
“Tôi vốn định đợi mắt hồi phục rồi sẽ gả cho anh ấy, ở bên cạnh anh ấy cả đời, nhưng… thuốc đã về, mà anh ấy lại không quay về nữa.
Cả đời này tôi không thể gặp lại anh ấy nữa”.
Càng nói về sau, ánh mắt Kỷ Nhược Tuyết càng thêm buồn bã.
Diệp Thiên ở bên cạnh nhấp ly rượu đỏ, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Tiếu Văn Nguyệt buồn bã trong lòng, xúc động suýt chút nữa đã nói ra sự thật.
Ngay lúc đó, Kỷ Nhược Tuyết đột nhiên lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ ra.
“Đây là món đồ duy nhất mà anh ấy để lại, tôi vẫn luôn cất giữ.
Mỗi lần lấy nó ra, tôi đều cảm thấy anh ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi, vẫn chắn gió che mưa cho tôi”.
Cô ấy nhẹ nhàng ma sát chiếc hộp gỗ, trong mắt đã có nước mắt long lanh.
Cảm nhận được tình cảm của Kỷ Nhược Tuyết, Tiếu